Giới Thần

Chương 614: Chương 614: Chương 615: Ngược Sát




“Phịch...” cái xác không đầu của tên nô bộc chậm rãi đổ xuống đất sinh ra một âm thanh vang vọng mà lạnh buốt trong lòng mọi người.

Một đám công tử ca bình thường đều coi trời bằng vung xem thiên hạ loạn mà cười bây giờ liền ngây ra như phỗng.

Không khí bất chợt lặng ngắt đi, đối diện họ, một đạo sát khí như uyên ngục phún dũng tràn ra trực tiếp đè ép lên con tim đang khiếp đảm của họ.

Thiên tựa như ma thần đứng đó, trên thân đã không còn một chút đặc điểm khiến người dám có gan xem thường.

”Ngươi....lại dám giết nô tài của ta....ngươi muốn...chết” Độc Mễ Thuấn gầm lên.

Khí thế trên thân hắn bộc phát, uy thế tựa như mãnh hổ khai sơn nặng nề uy mãnh đến kinh người, dĩ nhiên là cảnh giới nhân cảnh đỉnh

Độc Mễ Thuấn này ở ngoại môn hoành hành vô kỵ cũng không phải hạng giá áo túi cơm hiển nhiên là cũng có chân tài thực học mà sinh tồn.

Kẻ này xưa nay háo thắng tranh cường lại vô cùng tự ngạo gia tộc, vài ngày trước hắn mang máng nghe tin đệ nhất thiên tài gia tộc Độc Mễ Kim Tiền bị ăn thiệt thòi liền nổi máu điên hùng hổ đi kiếm chuyện.

Nhưng càng tra càng biết nhiều không ngờ cha con Độc Mễ Kim Tiền giấu giếm mọi chuyện lại vẫn không dấu được hắn, chuyện càng khiến hắn phát điên hơn đó là kẻ đánh bại Độc Mễ Kim Tiền lại là một tên đệ tử hạ tiện ngoại môn, tên đó không chỉ làm nhục Độc Mễ gia mà còn miểu sát cả đệ nhất thiên tài gia tộc.

Thử hỏi một kẻ tự ngạo gia tộc như Độc Mễ Thuấn thì làm sao có thể chịu nổi được nhục nhã này.

Hắn tìm tới tận ngoại môn điều tra tìm kiếm ra vị trí Thiên hạ lạc, nhưng hắn lại càng phát điên hơn là thiên lại ở tại Tàng Kiếm Các này đọc sách điên cuồng ở tầng triệt thể hiện ra ô danh “củi mục đệ nhất thiên hạ“.

Người khác chịu được, nhưng hắn thì không....củi mục còn có thể nhục Độc Mễ gia vậy thì...củi mục này nhất định càng phải chết....chết thật thảm, không những hắn chết mà cả ả tiện nhân đi cùng hắn nữa...họ đều đáng chết.

”Ầm ầm....” khí tức mạnh mẽ trên thân hắn phát ra ầm ầm đổ ánh mắt tới chỗ Thiên tựa như muốn ăn tươi nuốt sống.

Từ trên thân hắn nhẹ thể hiện ra một trận hung khí tanh nồng, khí tức phun ra tựa ác lang điên cuồng, chân lực hiện hình thoáng chốc hóa thành mãnh hổ to lớn.

Mãnh hổ này như thật như ảo, như cố như huyễn dĩ nhiên lại là một dạng “ý” còn đang sơ khai chưa mài dũa.

Trong Thiên Kiếm Môn, người được sở hữu kiếm ý liền sẽ có được địa vị viễn siêu thường nhân, được xưng là Kiếm Vương.

Vương trong nhân loại là chúa một vùng.

Vương tại Thiên Kiếm Môn cũng là chúa một thiên địa.

Người không thành kiếm vương địa vị như kiến cỏ, kiếm vương vừa thành liền không người dám động, lợi ích phi thăng, địa vị cao viễn.

Thiên Kiếm Môn lấy kiếm mà xưng vương, lấy thực lực xưng thần. Chỉ cần trở thành Kiếm Vương liền có đủ tư cách vào cao tầng tu luyện kiếm đạo cao thâm hơn, đó mới chân chính là đệ tử của bổn môn được môn phái xem như người mình, như tài sản để ban phát ân huệ và nuôi dưỡng.

Còn kẻ khác,...chỉ là thú nuôi trong chuồng, có nhiều cũng vô ích.

Độc Mễ Thuấn này dĩ nhiên đã sắp đạt đến trình độ này.

Bất quá, Kiếm ý không dễ ngộ. Độc Mễ Thuấn lĩnh ngộ hổ hình kiếm ý tuy đã sắp đạt sơ thành nhưng muốn chân chính đạt đến tình trạng này, hắn còn kém nhiều lắm.

So với Kiếm Thập Tam, hắn có hơn nhưng không nhiều.

Tuy là với tuổi trẻ này của hắn ngộ ra được kiếm đạo bậc này đã là kỳ tài, tiềm năng vô hạn nhưng mà trong mắt Thiên. Hắn như cũ vẫn là cặn bã.

”Hừ....lá gan thật lớn, tốt....hôm nay...tự tay ta sẽ bóp nát xương cốt ngươi...tiện nhân, quỳ xuống cho ta....”

”Oành....” Độc Mễ Thuấn bộc phát ra tốc độ cực nhanh hệt như mãnh hổ xuất kích hóa thành một chuỗi hổ hình tàn ảnh lao vút tới.

Hắn không xuất kiếm không phải vì không có kiếm đạo cao thâm mà là vì hắn khinh thường không xuất.

Một tia kiếm ý mỏng manh này đã đủ cho hắn tự tin giết chóc tàn nhẫn bất kỳ đối thủ nào.

Chỉ là đáng tiếc, hắn chọn sai đối tượng.

Thiên bất động trước thế tới tựa lôi đình của hắn, không những không gấp gáp sợ hãi mà còn không nhịn được xem thường.

Tự phụ sao....kiêu ngạo sao...buồn cười.

Khẽ trở bàn tay, 2 ngón xòe ra tựa như bắt.

Kình phong nhẹ thổi, hổ hình đã tới, gió táp vào mặt, hung uy tràn ra, cũng ngay lúc này Thiên động.

Chỉ thấy 3 ngón tay hắn nắm vào không trung rồi nhanh như chớp gập xuống.

Đối diện hắn, hổ hình to lớn như con trâu, khí thế như phá núi xuyên sơn liền tức thì khựng lại, nó tựa như tự mình lao vào bàn tay Thiên sau đó cắm cái đầu xuống đất dúi dụi quỳ mọp.

Nhìn xa, trông hắn hệt như một con hổ đang làm xiếc tự hớn hở nhảy vào cái vòng tròn của người chỉ huy sau đó nằm im đó đợi lệnh.

”Gừ.....gừ....” âm thanh hổ gầm vang lên ẩn chứa một chút bất ngờ lẫn khó hiểu.

Bên ngoài lập tức xôn xao bàn tán.

”Thuấn ca, đây là chiêu gì vậy ah...ta nhớ Thiên Thung Mãnh Hổ thập tam kiếm đâu có chiêu này...”

”Không sai, nghe nói Thiên Thung Mãnh Hổ Thập Tam Kiếm có tất cả 13 chiêu, 72 thức biến hóa có thể khiến hổ ý phát sinh những biến hóa không thể ngờ tới, rất là đáng sợ....Thuấn ca chắc là đang thi triển một loại biến hóa nào đó ah”

”Biến hóa gì mà kỳ....ta thấy đây, rõ ràng là hắn đang bị ngược sát ah, tên Hoàng Thanh Thiên củi mục đó thì ung dung thong thả, còn Thuấn ca hắn....có vẻ đang...chịu đựng ah”

”Không thể nào, Thuấn ca là ai ah...là kỳ tài mạnh thứ nhì ngoại môn, mà đáng kể nhất đó là hắn mang họ Độc Mễ....ai dám phạm người Độc Mễ gia, Hoàng Thanh Thiên cứt chó này sao....hắn dám mới lạ”

Ngay lúc này

”Gừ....” tiếng hổ gầm tràn đầy bất kham tựa như vô lực giãy dụa khỏi cạm bẫy, Độc Mễ Thuấn gồng mình lên như con cóc nằm đó, gân xanh khắp người căng lên.

Dưới bàn tay Thiên đè xuống, hắn yếu ớt tựa như một con dán bị đè cắm cái đầu xuống đất vô pháp giãy dụa thoát ra. Trong lòng sớm đã phun trào cuồng nộ hắn như ma quỷ gầm thét.

”Tiện nhân....ngươi to gan, còn dám phản kháng....độc mễ gia tuyệt sẽ không tha cho ngươi..”

Thiên nhếch miệng cười.

”Vậy nếu ta không phản kháng...không phải ngươi sẽ phế hết xương cốt của ta sao...”

”Khặc...không sai, tại đây chỉ có độc mễ gia ta giết người....không có chỗ cho kẻ khác phản kháng, ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời, ta còn có thể tha ngươi khỏi chết....”

Độc Mễ Thuẫn quá mù quáng vào quyền lực tối cao từ cái họ mình đang mang cho nên hắn đã cuồng vọng đến mức ngu xuẩn. Đến giờ khắc này mà vẫn còn nghĩ rằng Thiên sẽ sợ trước uy vọng gia tộc nhưng mà đáng tiếc hắn ngay lập tức liền hiểu ra

Lời hắn còn chưa nói xong, tay Thiên đã dùng lực đè xuống

”Ầm...gừ....” cái đầu hổ hình bị đánh tan, còn cái đầu của Độc Mễ Thuấn thì bị ấn sát đất, tiếng gầm gừ bị ép méo mó mà thành rên rỉ.

Tiếng nói uy hiếp cũng đứt quãng không nói ra nổi, bên dưới Độc Mễ Thuấn trông hệt như 1 con cóc nằm dán trên đất, cái mặt đã đỏ lựng lên vì tức giận.

”Không cần uy hiếp ta....ngươi không xứng và cũng không được phép....ta cho ngươi cơ hội xuất kiếm, đây là sự nhượng bộ duy nhất của ta nhưng không phải vì ngươi mang họ gì mà là vì tôn trọng thanh kiếm ngươi đang cầm...” nói xong tay Thiên tựa như phủi bụi đất tiện thể vung ra.

Độc Mễ Thuấn bị cái tiện tay này của hắn ném ra xa, nếu không phải căn cơ hắn tốt thì lập tức sẽ bị ném trọng thương.

Vừa tiếp đất, Độc Mễ Thuấn liền như một quả bom phát nổ tại chỗ.

”Hoàng Thanh Thiên....ngươi sẽ vì quyết định ngày hôm nay mà hối hận....khặc...”

Hắn cười lên một vị tanh nồng như máu tươi, cánh tay chậm rãi tuốt ra bảo kiếm, lập tức khí thế trên thân liền long trời lở đất bộc phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.