Giới Thần

Chương 1009: Chương 1009: Giận rồi sao




Trong lúc mà 5 tên cường giả địa cảnh này suốt ngày đêm đồ sát biến thế giới nhân loại thành một cái lò sát sinh thì cũng là lúc khắp Ngũ Kinh Thành lòng người hoang mang, các thế lực nín nhịn chờ đợi.

Và đó cũng là lúc một đám nô lệ tìm được cách thoát ra, các cuộc chiến vùng dậy ở khắp mọi nơi diễn ra.

5 tên địa thánh chỉ giết người có tội, không ham chiến giết lây sang người khác, vì như thế các cuộc nổi dậy của nô lệ này liền bị đàn áp đi.

Chỉ là trong thế giới quý tộc, tựa như họ có một quy luận bất thành văn. Hắc đồng, Bạch Dực, Tinh Linh.. chỉ có thể giết hoặc làm nô lệ cực khổ nhất, không được trả lương không được bất kỳ chế độ.

Trái ngược với những chủng tộc khác, không được gọi là nô mà gọi là nô bộc, có thể làm việc nhẹ, được hưởng lương, có tự do và không phải đòn roi. Bọn chúng sung sướng hơn một đám nô lệ kia vô số lần.

Tuy nhiên số lượng nô lệ cũng vô cùng ít, đơn giản là vì họ vốn đã khan hiếm lại phải dùng tiền mua mới có, thứ 2 là không chịu nổi cực khổ và đòn roi đã chết đi rất nhiều.

Một đêm này khắp thành Ngũ Kinh chỗ nào cũng náo đến rung trời, tiếng khóc lóc kêu la om sòm vì người chết nhưng các cuộc chạy trốn của nô lệ cũng nhất loạt diễn ra khắp nơi, máu tanh lại một lần nữa vì thế mà đổ xuống.

Nhưng ngay lúc này, bầu trời lại chớp lóe ba đạo quang ảnh lao đi rất kịp thời cứu đi rất nhiều nô lệ

một đêm đồ lục, một đêm chết chóc nhưng cũng là một đêm này vô số nô lệ đã hoàn toàn được giải phóng, tốc độ của 3 viên thế giới châu này nhanh vô cùng, phương hướng mục đích lại tựa như có định hướng trước cho nên vô cùng chính xác.

Càng kỳ lạ là mỗi lần cứu được người, chỉ một thời gian ngắn sau đó liền bộc phát ra hào quang mạnh mẽ hơn và tốc độ nhanh hơn trước mà phóng đi.

Trong một đêm này suốt phạm vi ngàn dặm xung quanh Thành Ngũ Kinh đều không còn một bóng nô lệ, không còn bất kỳ Hắc Đồng, Bạch Dực, Tinh linh.

Bất kể nam hay nữ, bất kể già hay trẻ, thậm chí bất kể sống chết hay phần mộ, hài cốt...tất cả đều không còn nữa.

5 vị địa thánh có vẻ cũng rất biết chừng mực, họ giết càng ngày càng nhiều nhưng lại càng ngày càng chính xác, không lạm sát vô tội tất cả đều nằm trong giới hạn chịu đựng của hoàng tộc.

Mặc dù vậy nhưng một đêm qua đi cũng đủ khiến cả tòa thành này khắp nơi xác thi, gió thổi liền đưa mùi máu tươi nồng nặc bay đi.

Vì như thế, mọi người mới biết được lũ thất đức vô lương tâm gây ác trong thành này lại nhiều tới như vậy, ô uế bẩn thỉu lại nhiều tới như vậy.

Một bức tranh nhân loại cứ như vậy liền bị khắc họa lên vô số vết bẩn nhơ nhớp không chịu nổi.

Toàn thành sau một hồi nổi loạn rối tung liền đưa vị thần bí cường giả có mái tóc nâu, mắt nâu, thân mặc kim bào trở thành đủ loại biệt danh.

Người nghèo thì bảo hắn là thánh nhân đã cứu vớt người thường, tiêu diệt kẻ ác.

Bình dân bình thường thì nói hắn là kẻ điên, đi cứu những hạ đẳng nhân mà đắc tội hết mọi thế lực đứng đầu...đó là ngu xuẩn.

Quyền quý và người giầu thì lại nói hắn là Phản Tặc là Cuồng Đồ.

Một đêm hôm đó các đại thế lực đều nhất loạt tập hợp tựa như tìm thấy kẻ thù chung mà có chiều hướng liên minh.

Hoàng cung, đại điện.

“Thưa bệ hạ, cuồng đồ này rõ ràng chính là có tâm làm phản...phạm đến quốc uy, tội không thể tha thứ”

“Chư ái khanh có biết lai lịch của hắn không?” giọng hoàng đế uy nghi mà sắc lạnh

“Theo thông tin thần nhận được thì tên này thường đi chung với 2 con tiểu a đầu Dương gia và Doãn gia, bất quá lúc đó hắn là Hắc Đồng tộc, ở tại Thiên Minh Hội tối hôm qua hắn lại tự nhận mình là Dương Tiêu thuộc Dương gia chi nhánh Kinh Châu, chỉ có điều hắn lại có mái tóc nâu của Ngân tộc...nhưng thấy thái độ của 2 con a đầu kia thì rõ ràng...hắn chính là Dương Tiêu”

“Không...không thể nào là Dương Tiêu...hắn đã là phế vật đã không thể tu luyện, 3 năm trước còn bị..những người kia truy sát, hắn làm sao có thể sống được tới bây giờ”

“Vương khanh khẳng định như vậy sao..”

“Bệ hạ, thần đảm bảo...tên đó nhất định là giả mạo, Dương Tiêu thật...chắc chắn đã chết”

“Uhm...nếu như vậy thì lai giả bất thiện, kẻ này vừa xuất hiện liền lấy danh phận Dương Tiêu để trở về, bây giờ lại lấy danh phận Dương Tiêu để náo loạn triều chính, tàn sát nhân hiền...phản tội đã rõ....Vương tướng quân nghe lệnh”

“Có mạt tướng”

“Lập tức...bắt phản đồ này về kinh luận tội”

“Tuân chỉ”

........

Thành Ngũ Kinh ngoại vi 100 dặm

“Băng lão đầu...tại sao ngươi lại như vậy...hì hục đi làm chó săn cho một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu..tôn nghiêm thánh vị của ngươi ở đâu”

Vị cường giả địa cảnh này chính là một trong 5 người bị Thiên khống chế, Băng Chí Cương, đại trưởng lão Băng Tuyết Cốc.

“Ngươi mau về môn phái đi...đừng ngăn cản ta..tên đó vô cùng đáng sợ, không phải là người chúng ta có thể chọc vào...”

“Hắn...đáng sợ tới cỡ nào, thậm chí còn mạnh hơn cả địa thánh sao?” nam tử cao ngạo này không tin.

“Hừ....lúc trước ta chính là ngu xuẩn giống hệt như ngươi, cho nên bây giờ mới ra nông nỗi này...ta cho ngươi biết...ngươi ngay cả tư cách để hắn ra tay cũng không có....trước một tỷ tinh sóng âm lực lượng, ngươi..ta..phàm nhân hay giun dế đều sẽ như nhau cả thôi”

“Hừ...” Băng Chí Cương phất tay áo bỏ đi để lại lão đầu kia ngơ ngác ở đó.

.........

Tại một nơi khác.

“Văn lão....ngươi dừng tay đi, ngươi có biết là bệ hạ đang rất giận dữ, đã hạ lệnh Vương tướng quân đi tới Dương gia bắt tên phản đồ kia lại rồi không”

“Hừ....bệ hạ, thật là khôn ba năm dại một giờ...chết tiệt”

“Ngươi...”

“Ngươi cái gì ngươi....ngươi phải biết ngay cả ta còn không dám phản kháng lại hắn, bệ hạ có mấy cái mạng để cho hắn giết....còn mù quáng dám tới bắt hắn....không được...đại họa,..đại họa...Hoa Tuấn Kiệt...lão lập tức đi ngăn lại Vương lão...để ta đi gặp bệ hạ..”

“Văn lão...đây là có chuyện gì..sao ngươi lại như vậy, ngươi có biết mình đã làm ô nhục tôn nghiêm của thánh cấp không”

“Hừ....đừng lằng nhằng nữa, mau làm đi nếu không đại họa lâm đầu”

“Hừm....Văn lão đầu, chờ lần này xong ta muốn nghe 1 câu trả lời của lão...” nhưng Hoa Tuấn Kiệt còn chưa nói xong thì đã thấy Văn lão biến sắc mặt, sợ hãi run run...

“Đại..đại nhân, ta biết rồi....ta biết rồi...ta sẽ giữ miệng..ta..”

.......

Cùng lúc đó với 3 đại cường giả khác cũng lần lượt bị tổ chức của mình răn đe nhưng ngược lại càng bị mấy lời của họ dọa cho bán tín bán nghi không thể không suy xét lại.

Chẳng mấy chốc sự việc náo động liền tạm thời bị dìm xuống, các đại thế lực đều nhất loạt lắng xuống chờ xem xét lại tình hình.

.......

Lúc này tại Kinh Châu, Dương gia.

“Cái gì....Tiêu nhi còn sống...” một âm thanh già nua run rẩy thét lên.

“Trời không tuyệt Dương gia ta.....trời không tuyệt Dương gia ta...hahahaha...ông trời có mắt...ông trời có mắt....” ông lão này mang theo kích động chạy quanh nhà không ngừng hô lớn.

Ở giữa nhà...một vị nam tử trung niên râu tóc mọc dài, thần sắc chán chường lập tức lấp lóe tinh quang tựa như cây khô đâm chồi.

Người này chính là Dương Chí Vĩ cha Dương Tiêu.

“Tiêu nhi trở về, nó cùng Tiểu Thanh trở về sao...không tốt, nếu biết nó trở về.bọn chúng....bọn chúng nhất định sẽ không để yên....cha...giờ nên làm sao”

“Không cần làm gì cả...Tiêu nhi đã cố ý lấy khí thế oanh động ngang nhiên trở về thì nhất định là nó đã có chuẩn bị...chúng ta đã già nua, suốt ngày còn phải lo trốn chạy, đối phó người ta...đã làm khổ chúng nó quá rồi”

“Uhm...cha nói không sai, đại ca huynh hẳn là cũng rất nhớ chúng nó phải không...vậy chúng ta đi ra ngoài thành chờ chúng về đi”

Người nói chuyện chính là một nam tử cao lớn chất phát, cánh tay phải đứt tới vai chính là em trai Dương Chí Vĩ cậu của Dương Tiêu tên là Dương Tiến.

“Uhm...được...”

Dương Bính nở nụ cười già nua nhìn theo, bên cạnh là một lão bộc già khom lưng, miệng thì cười nhưng đáy mắt lóe một tia bất thường.

............

Trong thời gian đó thì nhóm 3 người Thiên cũng đã tiếp tục chuyến hành trình tới Kinh Châu, chỉ có điều bây giờ cô bé Doãn Kế Anh lại trở nên trầm mặc ít nói hơn

“Ê....nàng có vấn đề gì sao, sắp được về nhà rồi không vui sao”

Doãn Kế Anh phịu cái mặt, nhẹ nhích người xa Thiên một chút nói.

“Huynh tránh ra, ta vui hay không liên quan gì huynh”

Thấy biểu hiện khác thường này, Thiên không những không biết điều mà còn nhe răng cười đê tiện sau đó nhích người tới.

“Tâm trạng con gái sớm nắng chiều mưa thật nha...bộ tới ngày đó rồi hả”

Doãn Kế Anh đỏ bừng mặt nhích người vào trong.

“Huynh...đê tiện..”

Thiên lại nhích người lấn tới một bước cười lên tục tằn.

“Haahahahaha....ta thành công...ta rốt cuộc thành công, cuối cùng cũng thể hiện được cho nàng biết sự đê tiện của bổn công tử...hahahaahaha”

Doãn Kế Anh lại phụng phịu bĩu cái môi, tức tối đấm mấy cái vào không khí rồi nhích người vào trong.

“Huynh....loại người đê tiện, dâm tặc, tham lam như huynh tất nhiên là ta nhìn thấy, trước kia là do ta mắt mù”

Thiên thu lại nụ cười cuồng tiếu đưa cái mặt thẳng nhìn vô mặt nàng, mông lại nhích tới một bước kết thúc đoạn đường ngắn ngủi.

“Tốt rồi...tiện tiện công tử sẽ cố gắng phát huy thật tốt bản chất dâm tặc của mình...”sau đó hắn đưa ngón tay tới trước sự ngượng ngùng sợ hãi của Doãn Kế Anh, hắn nhéo cái lỗ mũi cao cao như ngọc của nàng.

“Ahhhhhhh...dâm tặc...mau buông tay, còn dám dở trò đồi bại bổn cô nương không khách khí với ngươi....ahhhhh, tiêu ca...huynh đáng gét...ta đánh chết huynh...ta đánh chết tên dâm tặc như huynh...đồ xấu xa,...đồ tham lam.....đàn ông thối”

“Ahhhhhhh...Doãn Kế Anh đại tiểu thư... tha mạng, tiện công tử biết lỗi rồi....ah, lỗ tai của ta....đừng nhéo...úiiiii....zaaaa...đừng nhéo ta sai rồi...ta không dám nữa...má ơi cứu con...”

Thế là 2 người lăn lộn vật nhau ra đánh nhau túi bụi trong xe, chẳng còn quan tâm cái gì nam nữ cách biệt, chẳng nhớ cái gì giận hờn nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.