Mấy ngày ở bên Tiểu Loan Thiên đã biết được thêm rất nhiều điều.
Như là cánh rừng này, nó có tên là bách điểu sâm lâm, chính là địa bàn của Tiểu loan.
Cánh rừng này rộng lớn vô cùng, phần sâu bên trong còn có rất nhiều hung thú cao cấp mà chưa từng có ai đi tới, thậm chí cả thoát thai cảnh hung thú cũng có.
Ngay tại vị trí mà Thiên đang ngồi đây chính là ngoại vi của cánh rừng, nếu như để Tiểu Loan chở hắn đi thì khoảng 4 ngày là sẽ ra tới bên ngoài.
Tiểu Loan rất thật thà, Thiên hỏi gì là nó đáp cái đó ngay cả bản mạng thần thông “niết bàn hỏa” nó cũng không dấu, kết quả là Thiên được cơ hội hỏi cho kỹ và có lý do để tu luyện mà không sợ Tiểu Loan nghĩ rằng hắn ăn căp thần thông của nó.
”Niết bàn hỏa” chính là cảnh giới thấp nhất của “phượng linh hỏa”, 1 loại hỏa diễm chí cực của tộc phượng hoàng.
Và Tiểu Loan chính là 1 con chim tước có huyết mạch mỏng manh của phượng hoàng trong truyền thuyết, cái phượng quan trên đầu nó chính là đại biểu cho dòng máu cao quý này.
”Phượng tộc....” Thiên khó nhịn được há mồm ra 1 cái.
Xưa nay long tộc tính dâm, nó luôn tự xưng mình cao quý nhưng lại dâm tiện hơn ai hết, khinh người hơn ai hết, do đó nó tạp giao với vô số chủng loại mà sinh ra những đời sau thuộc đủ các thể loại chủng tộc.
Nhưng phượng hoàng lại khác hoàn toàn, phượng tộc sinh ra đã mang trong mình cái cao quý tới từ xương cốt lẫn tâm linh, chúng có được thiên phú đáng sợ về hỏa hệ và là hoàng trong vạn điểu.
Thế gian muốn thấy phượng hoàng là vô cùng khó khăn, mà đến cả con cháu của phượng tộc tạp giao cũng là hiếm hoi vô cùng.
Nhưng mà không ngờ 1 tên người rừng như Thiên lại may mắn có thể tiếp xúc với 1 con thanh loan sống sờ sờ ở đây.
”Tiểu loan....ta có 1 nơi có thể giúp ngươi tiến cấp nhanh hơn...ngươi có muốn vào xem không”
”Tiến cấp....còn có nơi nào khác có thể giúp ta tiến cấp nhanh hơn ở đây sao”
”Có chứ,....chỉ cần ở đó, ta có thể cho ngươi thêm mấy loại thần thông nữa,....thậm chí còn có thể cho ngươi hưởng sự tăng phúc của 1 gốc Thiên Dược phù bảo khác nữa”
”Thật sao....vậy....ở đó có xa đây không....”
”Không xa....”
”Vậy ta muốn đi tới đó....ngày mai chúng ta sẽ đi tới đó phải không....”
”Không cần phải ngày mai....ngươi nhắm mắt lại đi,..khi nào mở mắt ra là sẽ tới đó....”
”Thật sao....” Tiểu Loan ngây thơ hỏi lại.
”Uhm...”
Ngay lập tức cô bé này liền nhắm lại đôi mắt đẹp chờ đợi.
”Haiii....thật là 1 cô bé dễ dụ, nếu như mà đi ra ngoài đời chắc không biết sẽ bị người ta bán đi tận đâu ah” nghĩ thì nghĩ như thế nhưng mà tay Thiên vẫn không hề ngừng, thoắt 1 cái hắn liền thu Tiểu Loan vào trong Thất Diệu Phù Giới.
Vừa tiến vào, không gian năng lượng nơi đây liền biến động, 2 phút sau liền sinh ra 1 luồng sinh mệnh năng lượng mà loài thanh loan thích nhất.
”Leeeeezzzzz.....phlleeeeee....” Tiểu Loan lập tức thích ngay nơi này, nó ngẩng cái cổ xinh đẹp nhìn qua xung quanh sau đó tức thì vỗ cánh bay tới chỗ gốc cây “thanh miên” mà Thiên vừa trồng kia hít hà mấy cái cảm nhận thấy hơi thở quen thuộc liền yên tâm.
Nhưng mấy cái hít hà này lại vừa khéo khiến nó hít phải luồng hỏa lực quen thuộc từ hỏa hệ chi mạch Tiểu Sâm vừa hình thành nên chưa lâu.
Cặp mắt nó liền sáng rỡ lên sau đó liền nhảy chân sáo tới gần nơi hỏa mạch ấm áp đó cúi đầu ngửi ngửi tìm kiếm ngọn nguồn phát ra.
Bước chân nó nhanh chóng đi đến chỗ Tiểu Sâm, nhìn thấy gốc cây dễ thương này mắt nó ánh lên sự thương yêu, khẽ dụi dụi cái đầu lên mặt Tiểu Sâm làm cậu nhóc này động đậy chép miệng mấy cái rồi mới ngả đầu ngủ tiếp.
Tiểu Loan nhìn thấy nó mà tình thương lan tràn, thậm chí hoàn toàn quên mất nó là 1 gốc cây thiên dược.
Thất Diệu Phù Giới chuyển động nhanh chóng, chẳng mấy mà đã đồng hóa được con chim nhỏ này thành 1 phần của giới, phượng hệ thiên đạo cũng được nó tổng hợp ra.
Hiện giờ Thất Diệu Phù Giới đã có được 12 hệ nguyên tố thiên đạo gồm: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, băng, phong, lôi, độc, long hệ, không gian hệ, phượng hoàng hệ..
12 hệ này luân chuyển trong đây liền sẽ sinh ra những nguồn năng lượng phù lực mới bổ sung mở rộng cho phù giới, đồng thời làm căn cơ phát triển cho sinh linh nội giới.
Khi đồng hóa giòng máu phượng hoàng trong thân Tiểu Loan Thiên phát hiện thấy trong đầu nó còn có 1 đạo liên kết với người khác.
Hắn đoán hẳn là của 1 cao thủ phượng tộc nào đó gieo vào để mục đích bảo vệ, cho nên ngay khi người đó còn chưa kịp phát hiện ra sự mất tích của Tiểu Loan thì hắn đã khơi thông 1 lỗ nhỏ không gian trong đầu nó, mở ra liên hệ giữa 2 người.
Loại vô thượng thủ đoạn này chính là đến từ Không gian đạo mà hắn vức lĩnh ngộ ra trên cái “tụ lý toàn“. Lại 1 lần nữa Thiên không nhịn được tấm tắc khen không gian thiên đạo này thần kỳ.
Không ngờ sự ngăn cách giữa 2 giới lại có thể bằng cách “tụ lý không gian” này mà mở thông ra trong chớp mắt, thật quá sức tưởng tượng.
”Hưm...Tiểu Loan ah, có ngươi ở đây thì ta còn sợ không dụ được mỹ nữ phượng tộc ra khỏi ổ hay sao” Thiên cười lên vui vẻ.Xưa nay phượng tộc sinh con là rất có trách nhiệm chứ không có vô trách nhiệm như long tộc, cho nên họ sẽ không bỏ mặc Tiểu Loan đâu.
”Leeeeezzz....” Tiểu Loan không ngừng hót lên những tiếng hát trong véo, nhỏ nhẹ, mềm mại và yêu thương.
Cứ như thế nó say mê hát ru cho Tiểu Sâm ngủ, tụ lý toàn mở ra, vùng ngăn cách không gian giữa cái ổ và Thất Diệu Phù Giới liền phai mờ đi.
Sau đó nguyên cái ổ của Tiểu Loan Ở bên ngoài đã nguyên vẹn tiến vào Thất Diệu Phù Giới kể cả Thiên và con chó đen Tiểu Hắc.
”Không gian tách biệt - tụ lý quy bình” chính là ảo diệu của cái tụ lý toàn này.
Không gian thủy trong bình chỉ cần rắc lên 1 mảnh không gian nhỏ nào đó, là sau đó có thể bỏ túi không gian đó vào bình và mang đi....đây chính là 1 cách vô cùng sa sỉ của những siêu cấp cường giả dùng để mang theo 1 ngôi nhà tùy thân....vô cùng tiện lợi.
Nhờ có cách này mà Thiên cũng có thể đưa được cả bản thể vào Thất Diệu Phù Giới của mình. 1 điều mà kể cả đại thần thông như hắn trước kia cũng không làm được.
Có thể thấy được tại sao vừa nãy hắn lại nói mình “cô lậu quả văn” khi tìm hiểu không gian ảo diệu của tụ lý toàn.
Sang ngày thứ 2, khi mà không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hát ru véo von vang lên trong đây. Rốt cuộc 1 cơn chấn động nhỏ đã sinh ra.
Cách đó hơn 1 km, Ngụy Long Ngạc đang run rẩy lên từng chập, cái sừng trên mũi nó lấp lóe lên từng đợt long văn. Làn da trên thân nó không ngừng vang lên những tiếng kêu bụp bụp, xương khớp trên thân cũng rền vang.
Bên cạnh nó không xa, 1 cái kén thủy độc phù lực lớn cũng đang biến động, những tiếng kêu lách cách không ngừng vang vọng ra.
2 đạo long uy nhàn nhạt phóng lên trời.
Bên này Tiểu Loan vừa nghe thấy tiếng gầm lớn liền nhíu lại chân mày, sau đó lại cảm nhận thấy long uy....1 loại năng lượng mà nó ghét nhất trong đời.
1 bên thì sợ “em bé” thức giấc, 1 bên thì gét long tính hỗn ngược, Tiểu Loan tức giận bay vút lên trời.
Vừa tới là liền triển khai không kích mãnh liệt lên người Ngụy Long Ngạc. Những cú mổ và móng vuốt không ngừng cào cấu tới, nhưng hình như con chim này bản tính cũng không phải muốn giết người mà chỉ là muốn đánh cho hả giận vậy thôi, cho nên chiêu thức nó công ra chỉ đau trên da thịt nhưng không đoạt mạng.
Thiên ở bên nhìn thấy nhưng cũng không hề ngăn cản nó, vật lý công kích như thế này đối với Ngụy Long Ngạc chỉ có lợi chứ không có hại.
”Saaaaaaa.....sassasasa.......saaa..leeezzzz...”
”Gầm....gầm....ngaoooooo...”
2 con thú cứ không ngừng đánh đánh gào thét mãi, 1 con thì từ trên cao mổ xuống miệng hót thanh thoát, 1 con lại giãy dụa uốn mình miệng gầm lên khó chịu.
Quá trình này diễn ra cũng không lâu lắm, cái độc giác trên mõm Ngụy Long Ngạc không ngừng bộc phát long văn, trên đuôi nó cũng vậy. 2 đạo long văn không ngừng uốn éo vặn vẹo rồi sau đó cố hóa lại.
Lúc này con cá xấu vốn đã thảm thương thì giờ lại càng thêm thảm thương. Lớp da trên người nó gần như đã bị lột ra 1 tầng.
Nhưng mà có vẻ như nó không hề cảm thấy đau đớn hay buồn phiền gì, ánh mắt còn rất cảm kích nhìn lên con chim xinh đẹp trên trời, miệng gầm nhẹ mấy tiếng khó nghe.
Tiểu loan không thèm giao tiếp với nó, vẫy cánh mấy cái liền bay đi.
Ngay lập tức Cái kén năng lượng ở bên cạnh liền nhận lấy 1 vị khách từ trên cao.
”Leeeeezzz..... roạc...két....két...xoạc....” móng vuốt và mỏ nhọn của Tiểu Loan kéo tới đâu là cái kén liền vỡ ra tới đó.
”Gào....” 1 đạo hoa văn thoáng hiện, sau đó 1 con giao long to lớn liền đập mạnh xuống đất ngự gió phóng lên cao.
”Gào....gừ...uồm...” tiếng giao long phấn khích không ngừng vang lên từ trời cao.
Tiểu Loan đưa cặp mắt khinh bỉ liếc tới 1 cái xong vỗ cánh bay trở về bên cạnh Thiên.
”Cám ơn ngươi Tiểu Loan...”
”Không cần cám ơn ta....2 tên ồn ào đó thật đáng gét chết đi được.”
”Gâu...gâu....” Tiểu Hắc phản đối
”Rầm.rầm. Rầm...” Ngụy Long Ngạc kéo những bước chân nặng chịch hộc tốc đi tới, giọng nói ồm ồm liền vang lên.
”Chủ nhân....ta thành công....ta thành công rồi” nói xong nó còn cố ý giơ lên chân trước lực lưỡng, rồi xoay người để lộ ra cái sừng dài uy vũ cùng cái đuôi khỏe mạnh. Động tác giống y như 1 người mẫu nam đang khoe dáng vậy.
Tiểu Loan lắc cái đầu qua bên xem thường không thèm nhìn.
”Gâu..gâu”
Thiên nhậy cảm nhìn thấy con cá xấu này đã có hình thể lớn hơn trước 1 chút, 4 chân dài hơn đưa cơ thể nhô hẳn lên mặt đất, cái độc giác dài hơn, đuôi cũng kết vẩy to xù hơn.Nghe thấy tiếng hót thanh thoát mà cao quý vang lên, Thiên liền nhanh chân bước tới.
Tất nhiên là hắn không hiểu mấy về tiếng chim, cho nên không hề biết được có sự xuất hiện của 1 người thứ 3 có mặt, lại càng không biết được những lời con chim Tiểu Loan này nói gì.
”Gâu...gâu...” Tiểu Hắc kích động chạy trước, nãy giờ nghe nhạc suốt mấy tiếng đồng hồ nhám chán làm nó uể oải mãi.
Khổ lắm, con chó này đối với nghệ thuật chính là ngu toàn tập.
1 bài hát hay tuyệt như vậy nhưng khi lọt vào tai nó thì 1 chút cảm giác dễ chịu cũng không có....cho nó nghe nhạc chẳng khác gì trâu gặm mẫu đơn.
”Lạch xoạch....” Tiểu Hắc đưa cái mũi ngửi ngửi trong không trung rồi lại ngửi ngửi dưới đất, bản tính loài chó liền thể hiện rõ ràng.
Thiên lại đi thêm 1 chút nữa liền nghe thấy tiếng chó sủa.
”Gâu....gâu....gừ...”
Vừa tới liền thấy Tiểu Hắc ngửi quanh 1 gốc cây lớn kỳ lạ miệng vừa sủa vừa gừ.
Gốc cây này đúng là rất kỳ lạ, bên ngoài là vô số rễ lớn phủ từ trên xuống, cành lá lại mọc tẽ ra 4 phía chứ không đâm lên cao, nhìn từ xa nhìn lại thì nó rất giống 1 cái chảo khổng lồ, bên trên lại có 6 cái lá mặt dưới đầy gai, mặt trên mềm mại.
Thiên có thể cảm nhận được mộc hệ phù lực ở phía giữa gốc cây này rất là dầy đặc.
Phạm vi mọc của cái cây lớn này vô cùng rộng, Thiên nhìn từ xa mà thấy ngán ngẩm không biết làm sao.
Nhưng mà thực tế cũng không có hơi thở long tức ở đây cho nên Thiên cũng không có dự định sẽ tiến vào đó, hắn chỉ là tìm cách đi vòng qua mà thôi.
Loài chim ở đây có thiện cảm rất tốt với hắn, mà hắn cũng rất yêu quý thế giới ở nơi đây, cho nên hắn không hề có ý định sẽ xâm phạm nó.
”Tiểu Hắc....chúng ta đi vòng qua đi....”
”Gâu...gâu...”
Nhưng ngay lúc này 1 tiếng kêu vang vọng kêu lên.
”Leeeeeezz.....leeeeee”
Mặt đất bất chợt tối sầm đi 1 mảnh sau đó là 1 tiếng kêu nữa vang lên.
Ngước đầu nhìn lại, liền thấy 1 con chim có sải cánh phải hơn 4 mét, lông cánh mầu hồng phấn, đuôi dài như công, đầu cao có mão như phượng, nhìn từ xa có vẻ rất giống với loài thanh loan ở đại vũ trụ.
Con thanh loan này có khí chất cao quý mà thanh thoát như 1 vị hoàng giả, mão phượng trên đầu còn chưa phủ hết, hoàng khí tụ mà không tán. Rất hiển nhiên nó chính là hoàng trong vạn điểu.
Thiên làm ra động tác cúi chào giống mấy con chim lúc chào hắn, giang 2 cánh tay rồi cúi nhẹ đầu, ánh mắt hắn nhìn con điểu hoàng này bình tĩnh trong veo, không kiêu không nịnh.
”Croooooo....ph...leee...” điểu hoàng hót lên 1 tiếng thanh thoát, kèm theo đó là 1 đạo ý niệm truyền đến.
”Ta....có thể...theo..ngươi không”
Thiên mở lớn đôi mắt ra bất ngờ nhìn tới.
”Gâu..gâu...” Tiểu Hắc há há miệng ra thị uy tựa như sợ chủ nhân bị con chim kia giành mất vậy.
Thiên truyền lại 1 đạo ý niệm khác...
”Tại sao ngươi muốn theo ta...”
”Phleeeeee....huytseeeeeee....vì ta thích hát....”
Thiên có thể hiểu được loài vật có được tiếng hót hay như vậy thì thích hát là chuyện rất dễ hiểu, nhưng mà thích hát và việc bỏ tổ đi theo 1 ngoại nhân xa lạ như hắn thì lại là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau ah.
”Vậy được....vậy ngươi có yêu cầu gì không”
”Tuyyyyyyyyt....heeeeee.....ta muốn ngươi mỗi ngày hát với ta 1 lần....còn nữa, ta muốn mang cái tổ nhỏ của mình theo”
”Tổ nhỏ của ngươi ở kia sao....” Thiên chỉ chỉ lên ngọn cây.
Con chim liền gật gật đầu.
”Tên của ngươi là gì...”
”Hiiiii....leeeezzzz...Tiểu Loan....tên của ta là Tiểu Loan, còn ngươi...”
”Uhm....ta là Thiên...chúng ta làm bạn nhé”
”Phleeeeeeeee.....leeeeezzzzzz”
Tiểu Loan nhẩy chân sáo lên vui vẻ dẫn Thiên đi theo 1 lối nhỏ leo lên cây.
Thiên bất ngờ khi nhìn thấy thế giới ở đây, chính giữa gốc cây lớn kia không ngờ lại là 1 đám cây tựa như rong biển, nhưng khi lên cao lại có 6 cái lá mặt dưới là gai, mặt trên mềm mại như nhung.
Còn bên trong gốc cây chính là 1 đám rong biển xanh tươi, mộc hệ phù lực đậm đặc đó chính là cái ổ nhỏ của Tiểu Loan.
Vừa nhìn thấy nó Thiên liền không nhịn được trợn mắt lên, miệng nói nhỏ “ Thiên dược phù bảo”
Nhìn thấy gốc cây như rong biển tràn đầy linh tính này Thiên liền nhớ tới Tiểu Sâm, 2 vật này đều giống nhau...là 1 món thiên dược bảo vật vô cùng trân quý.
Nhưng mà tại sao lại không có dị tượng....thậm chí không phát ra 1 chút dao động....
Nếu không phải Thiên có được khả năng cảm ứng cực mạnh với thiên dược thì thậm chí 1 chút mộc hệ phù lực tụ tán ở đây cũng không phát hiện ra.
Như vậy thì trình độ ẩn dấu khí tức của gốc rong biển này, quá hoàn mỹ rồi...”
Bất chợt ánh mắt Thiên nhìn tới gốc cây kỳ lạ này...
”Uhm...hẳn là nó rồi, rễ cây liên hợp với đất che đi địa ý phát tán...6 cái lá 2 mặt kia che đi thiên ý phát tán....diệu thật”
Thiên lại đưa 1 đạo ý niệm qua nói với Tiểu Loan.
”Tiểu Loan.....ngươi không sợ ta xấu bụng sẽ cướp đi bảo vật của ngươi ah...”
Tiểu Loan linh động chớp mắt 1 cái rồi nói “ta không sợ..”
Nó đi vòng quanh cái tổ xinh đẹp tựa như muốn khoe khoang với Thiên về nơi tuyệt vời này.
Thật ra lúc mà Thiên tới đây và phát hiện ra gốc phù bảo này Tiểu Loan đã chú ý tới ánh mắt của hắn.
Chỉ có sự bất ngờ nhưng không có sự tham lam.
Trong veo và thuần khiết không chút ác ý.
Cho nên, Tiểu Loan càng thêm yên tâm, chứ thật ra nếu như Thiên mà có dục vọng hay ý đồ xấu thì 1 mình nó thừa tự tin để diệt sát hắn.
Đó là sự chuẩn bị trước của nó, nhưng mà hiển nhiên là nó chỉ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà thôi.
”Gâu...gâu...” Tiểu Hắc không leo được lên cây nên ở dưới sủa gọi lên.
Thiên nhảy xuống cái ổ của Tiểu Loan, hơi thở tự nhiên đậm đặc liền phả vào mặt.
”Tiểu Loan....có thể cho ta 1 nhánh cây nhỏ để trồng không”
”Leeeeee...... được...nhưng mà nhỏ thôi đó không là Thanh Thanh sẽ đau....” Tiểu Loan nói xong, cái đầu liền dụi dụi vào 1 sợi cây phù bảo.
”Thanh miên” chính là tên của loại thiên dược này.
Thiên quan sát thấy gốc cây này có 5 cái nhánh mọc lên từ đất, trong đó Thiên có thể thấy được 1 nhánh khắc “niết bàn hỏa”
1 nhanh khắc “tỏa thiên trảo”
1 nhánh khắc “phong vũ”
1 nhánh khắc “điểu hoàng” chính là 1 loại thần thông gần giống với “xà vương” của con rắn đầu đàn Thiên vừa giết.
Nhưng mà hiển nhiên là “điểu hoàng” thần thông này còn cao hơn “xà vương” 1 bậc, hoàng khí trên thân Tiểu Loan chỉ mới khoảng tầng 3 nhưng mà đã có thể áp đảo được vương khí tầng 4 của Tiểu Hắc rồi.
Thiên cũng không tham lam, đối với hắn thì nguyên 1 gốc phù bảo hay 1 nhánh nhỏ phù bảo thì cũng không có mấy khác nhau.
Thiên tiến về phía nhánh cây to nhất, ở đây chính là nhánh gốc của “thanh miên” trên thân nó chính là khắc 1 đạo phù văn cùng tên với nó.
”Thanh Miên” là thần thông có thể lấy lấy nửa đoạn dây phía trên của nó mà luyện thành 1 “thanh miên” phân thân.
Nó giống hệt với phân thân thuật ở đại vũ trụ vậy, nhưng mà ở thế giới phù bảo này pháp tắc đậm đặc và nghiêm ngặt hơn nhiều, do đó việc tạo phân thân là 1 chuyện vô cùng hi hữu.
Nhưng mà ở đây chỉ 1 gốc phù dược lại có thể trực tiếp giúp sinh linh kiến tạo ra được phân thân, đây chính là 1 việc vô cùng hiếm hoi.
Lựa chọn trên 1 nhánh cây bên trên, tay Thiên nhanh như chớp liền ngắt lấy 1 cái ngọn nhỏ vừa lú ra chưa lâu sau đó liền mang vào trong Thất Diệu Phù Giới trồng xuống.
Xưa nay pháp tắc trời đất cũng không cho phép phù bảo có thể gieo trồng theo kiểu vô tính này.
Nhưng mà ở đây đâu có phải là phù giới, ở đây là thế giới của Thiên mà. Đó là nơi hắn 1 mình làm chủ tất cả mà.
Ngọn cây này vừa cắm xuống đất, Thất Diệu Phù Giới liền vận chuyển, chẳng mấy chốc mà 1 điều kiện phù hợp nhất với nó liền được kiến tạo ra, sau đó ngay cả 1 chút linh tính đang phai tàn trong ngọn cây này cũng bị thiên địa ý chí nơi đây đồng hóa rồi kích phát ra ngoài.
Mọc ra mấy cái rễ, ngọn cây non liền bắt đầu cắm rễ vươn mình lên trong đất tiếp tục quá trình sinh trưởng của mình.
Thiên cũng không vội khắc phù văn lên cho nó cùng với lấy “thanh miên” để luyện ra phân thân mới cho mình, còn chờ mấy ngày cho gốc cây này lớn hơn 1 chút nữa đã.
Vừa thoát ra ngoài Thiên liền nhìn thấy Tiểu Loan lấy ra 1 cái ống tre nhỏ, bắt đầu rắc nước trong ống lên nguyên cái ổ của mình, nguyên 1 mảnh không gian rộng mấy chục m² và 5 nhánh cây Thanh Miên đều không ngoại lệ.
Thiên quan sát thấy cái ống tre này rất là kỳ lạ, trên thân ống có những đạo phù văn thâm ảo phủ kín mít từ ngoài vào trong, mà bên trong ống lại có thêm những đạo phù văn như vậy nữa.
1 ý tưởng lóe lên trong đầu Thiên.
”Tiểu Loan,....có thể cho ta mượn xem cái ống tre này 1 lát được không”
”Leeee....”Tiểu Loan ngửa đầu lấy mỏ rắc nốt 1 chút nước trong ống lên đất sau đó đưa tới cho Thiên, sau đó nó lại cúi đầu gắp lấy cái nắp ống đang treo ở chân đưa nốt cho Thiên.
Thiên cầm lấy ống tre, thất diệu trên tay hắn tức thì sao chép phân tích ngay những đạo phù văn này.
Còn Thiên....ngay lúc này hắn liền sợ hãi hét lên “không gian hóa dịch.....không gian năng lượng có thể đọng lại thành dịch được sao....không thể nào....”
Mắt hắn si mê nhìn vào trong ống, đầu óc hắn vận chuyển nhanh như 1 cái máy tính siêu tốc độ.....phù văn trên ống tre liền bị hắn dùng 1 tốc độ đáng sợ bắt đầu phân tích lĩnh ngộ.
Con chim Tiểu Loan rất kiên nhẫn ở bên ngồi đợi, trong ánh mắt của nó khi nhìn Thiên không nhịn được ánh lên 1 tia sùng bái.
Không biết là sùng bái vì bài sáo hắn thổi hay sùng bái là vì hắn đang chiêm nghiệm cái “tụ lý toàn” của nó.