Giới Thần

Chương 816: Chương 816: Khủng Bố Thiên Kiếm Trận




“Các vị, ta là phân thân Bạch Vạn Kiếm, môn chủ Thiên Kiếm Môn....các vị đã tới đây thì là khách của phái ta...bổn xá điều kiện nghèo nàn, đón tiếp không được chu đáo xin quý vị rộng lòng tha thứ cho...”

- Hừ, chỉ là một tên nhãi ranh cũng muốn nói chuyện với bọn ta, cút đi...

Hắc Vũ trưởng lão rét lạnh phun ra một câu, mỗi câu nói của hắn đều ẩn chứa khí tức băng hàn và sát khí thao thiên.

- Bạch Vạn Kiếm, bổn Đà đến đây không phải để làm khách, chỉ một tiểu môn phái hẻo lánh như ngươi còn chưa xứng để ta đặt chân đến.

Một vị trưởng lão Chiến Thần Đà kiêu ngạo nói

- Hừ, chỉ là một tiểu môn phái...Thái Huyền Môn ta còn không để vào mắt....nhanh lên, ngoan ngoãn giao ra bảo vật cùng Hoàng Thanh Thiên, bổn thánh tha cho các ngươi.

Trước vô tận uy phong của 2 phe quân địch, Bạch Vạn Kiếm như cây non trước gió nhưng vẫn một bộ phiêu dật tự tin cười cười rất có khuôn phép.

Lúc này Bạch Vạn Kiếm chợt nói một câu rất kỳ lạ.

”Thiên Kiếm Môn ta nhỏ...nhưng thật sự không đáng để các ngươi xem thật sao?”

- Hừ...ngu xuẩn, bổn thánh không muốn dài dòng với ngươi...

Nhưng chưa nói xong Bạch Vạn Kiếm đã chen ngang.

” không sai, Thiên Kiếm Môn ta nhỏ yếu và thấp hèn....nhưng đó chỉ là trước kia mà thôi, còn bây giờ....”

Hắn hơi dừng lại một chút ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Bạch Phát Tiên, một tia ngạo nghễ mà kiên cường bộc phát ra, giọng nói của hắn đanh thép vang lên.

”Chớ nói chỉ là một Thái Huyền Môn....dù là thêm một Chiến Thần Đà ta cũng có thể khiến chúng....bò...ra ngoài”

Một nụ cười sau đó liền nở ra.

Một câu này của Bạch Vạn Kiếm tựa như một sự to gan kinh người khiến cả đám trưởng lão Thiên Kiếm Môn đều bất ngờ lẫn sợ hãi.

Thậm chí cả mấy trăm cường giả 2 phái Thái Huyền Môn và Chiến Thần Đà đều bất ngờ

Chỉ có một đám đệ tử bên cạnh Thiên là không chút nào biến sắc, ngược lại họ còn cho điều đó là dĩ nhiên.

Không sai...có một sự hậu thuẫn tuyệt đối như Thiên ở đằng sau...họ còn sợ ai, không có....không có bất kỳ ai xứng để họ phải mất đi tự tin vào bản thân cả.

Có lẽ thế gian đều sẽ xem họ là một lũ vô tri nhưng mà không sao, sẽ không có ai hiểu và tin chắc vào cảm giác này hơn họ cả.

- Hừ, Bạch Vạn Kiếm...ngươi lớn gan từ lúc nào vậy, còn dám thách thức ta sao

- Xem ra Chiến Thần Đà ta lâu nay chỉ lo đối phó ma môn ngoại địch đã giảm mạnh sự quản giáo với kẻ dưới ah, ngay cả một tiểu môn phái hẻo lánh như ngươi cũng bắt đầu lớn gan dám thách thức lại ah.

- Hừ, quả thật là ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình, Thái Huyền Môn ta hôm nay vốn còn xem thường không thèm diệt con dán như ngươi, đáng tiếc...một lũ ngu xuẩn này còn thật muốn chết.

- Hắc Vũ...ngươi được mệnh danh là “huyết sát tà thần” mà, việc mổ heo giết gà này...nhất định ngươi sẽ thích.

Bạch Phát Tiên cười gằn.

Hắc Vũ toàn thân đen nhánh một mảnh loáng một cái liền hạ thân từ cao xuống gần mặt đất, khí tức băng hàn cùng sát khí đen ngòm bao bọc xung quanh như một ma thần.

”Khặc...khặc, giết ma nhân quá nhiều mùi máu tươi cũng thật thiếu rất nhiều dương khí ah...mồi ngon, để ta xem máu tươi một đám tiểu chánh phái sẽ ra sao...khặc khặc.

Vừa nói xong hắn đã biến mất tại chỗ hóa thành một dải hắc vũ đen ngòm.

”Rắc...xẹt...” khi một âm thanh này vang lên cũng là lúc thân ảnh hắn hiện ra kèm theo một vòi máu tươi bắn 3 thước lên cao.

Hắc vũ trở lại vị trí cũ miệng liếm vết máu đỏ trên miệng một cách tà dị gê rợn.

Ở phía sau, một vị địa cấp cường giả Thiên Kiếm Môn co giật mấy cái liền ngã xuống co quắp, thân thể mất máu mà chết.

- Khặc..Khặc... không tệ, một lũ dế nhũi, máu tươi không tệ...

Hắc Vũ kinh dị biến mất.

Nhưng mà lúc này Bạch Vạn Kiếm đã ra tay. Chỉ thấy đôi mắt hắn hóa thành 2 điểm sáng chói mắt, không gian khắp xung quanh lập tức liền bị chiếu rọi.

Thân ảnh hắc sắc của Hắc Vũ liền hiện ra, một vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn kịp nhìn thấy liền né được cái chụp như ma quỷ lướt qua cổ cứu được một mạng.

Còn chưa xong.

Thân ảnh Bạch Vạn Kiếm không cao lớn nhưng trên thân hắn tựa như hòa hợp với không gian xung quanh thành một thể, trên thân hắn hiện ra vô số tinh điểm hình thành một bóng kiếm quen thuộc.

Không sai, đó chính là Đế Tinh kiếm của hắn trước đây nhưng nó bây giờ đã không còn là một món bảo kiếm tầm thường nữa mà đã trở thành bảo vật có thể đánh hết 600 người này như chó chết ra ngoài.

Hắc Vũ chụp hụt một cái liền căm tức nhìn về phái trung tâm ánh sánh phát ra, miệng hắn nhếch lên một nụ cười máu tanh.

”Khặc...khặc...còn dám phản kháng, vậy thì ta giết ngươi trước...khặc..”

Trên thân Hắc Vũ hiện lên một trận kinh người sát phạt chi ý, trong bộ hắc bào đôi móng vuốt như thép tinh mở ra như sắp phệ hồn uống máu.

”Xẹt...keng...” hắn như một bóng ma tử thần xẹt qua bóng đêm, móng vuốt mang theo kinh người sát khí lướt qua cổ Bạch Vạn Kiếm.

Đáng tiếc, hắn chỉ thu được 1 tiếng “keng” sau đó...không còn sau đó nữa.

Hắc Vũ còn đang nghĩ tưởng rằng một vòi máu tươi tuyệt mỹ sẽ phun ra sau đó mạng người ngã xuống.

Đáng tiếc móng vuốt sắc bén của hắn chỉ chạm tới một vật như có như không, sau đó trong sự khiếp sợ của hắn một trận khủng bố lực lượng bất ngờ phủ xuống.

”Két....két...két....”không gian lập tức đông đặc lại, Hắc Vũ liền giống như một con nhện bị chính đám tơ của mình bó chặt lại.

”Ahhhhh.....đây là...đây là gì”

Bạch Vạn Kiếm được bao phủ trong bạch quang chậm rãi nở một nụ cười vui vẻ nói.

”Thứ...dùng để đánh chó... Thiên Kiếm Trận”

Nhìn thấy những tia hào quang bao quanh Bạch Vạn Kiếm hòa hợp ứng với khí cơ khắp 63 tòa thiên phong, năng lượng lớn lao, huyền diệu mà chứa đầy sát cơ, trận này thậm chí còn mạnh hơn mấy lần so với tòa hôn sơn đại trận vừa nãy Thái Huyền Môn công phá ah.

Càng đáng sợ hơn. Trận này có vẻ như lại càng được một người nhủ Bạch Vạn Kiếm tùy ý khống chế uy lực và biến hóa không thể tưởng nổi.

Bất chợt mấy trăm vị cường giả 2 phe sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị hẳn lên, sự khinh thường trước đó giảm bớt hẳn.

Mấy vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn lại hơi thở phào sau đó khiếp sợ nhìn lại.

Đây....không lẽ là thanh kiếm mà chưởng môn sử dụng lúc nãy, không phải ah...dù có là địa binh thì cũng không thể làm được như vậy đi, không lẽ...

Chợt họ nhớ lại lúc nãy Thiên mượn kiếm rồi vò mấy cái trong tay...chẳng lẽ..

Ánh mắt họ lại một lần nữa khiếp sợ đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Thiên.

”Hừ....ta không tin, chỉ là một tên tiện nhân ngươi lại có được cái gì thực lực mạnh mẽ...”

”Ahhhhhhh....”Hắc Vũ như một con chó dại điên cuồng vùng vẫy muốn thoát ra, thực lực toàn thân đều bộc phát ra hết, đáng tiếc...hắn không làm được.

”Tốt rồi...bổn thánh thừa nhận các ngươi có đủ tư cách để ta xem trọng, lập tức thả người ra cho ta”

Bạch Phát Tiên dịu giọng đi nhưng trong lời nói vẫn là một giọng điệu ra lệnh.

”Hừ, các ngươi giết người của Thiên Kiếm Môn ta rồi, còn muốn ta thả người” giọng Bạch Vạn Kiếm không chút yếu thế.

”Ửm, vậy ngươi định làm sao....giết sao, giết người của Thái Huyền Môn ta...buồn cười, ngươi dám giết sao “

”Tưởng rằng có một tòa tiểu trận là ghê gớm, mạng của các ngươi tiện...chết vài người cũng chẳng đáng kể gì, còn dám so sánh với bọn ta

Bạch Vạn Kiếm nhìn một đám người Thái Huyền Môn sắc thái cao cao tại thượng khinh miệt nhìn xuống Thiên Kiếm Môn mà trong lòng cực độ khó chịu.

Không sai, bảo hắn giết người...hắn thật sự không dám.

Bình thường đắc tội Thái Huyền Môn là một chuyện, chân chính giết người thành kẻ thù của Thái Huyền Môn lại là chuyện khác.

Có được Thiên Kiếm Trận, Bạch Vạn Kiếm hắn có thể tự tin Thiên Kiếm Môn tuyệt không sợ cường địch nhưng nếu như rời khỏi núi rồi thì sao, đệ tử Thiên Kiếm Môn ra ngoài thí luyện thì sao.

Lúc đó không phải sẽ trở thành súc vật cho Thái Huyền Môn giết sao.

Trong lòng hắn xoắn xuýt mãi không quyết nhưng mà ngay lúc này một âm thanh lại vang lên.

”Lo được lo mất...nhẫn nhục, chịu đựng mãi...cả đời có mấy phút thỏa chí, tu luyện còn để làm gì”

Giọng Thiên bình thản vang lên, không mạnh mẽ không cao vót nhưng khi rót vào tai Bạch Vạn Kiếm lại như khai sáng chân trời mới.

Không sai...tu luyện là để làm gì.

Còn nhớ bài giảng thứ 2 của đại sư sao...chân nghĩa bản mục.

Là sống có ý nghĩa, vứt mẹ mấy cái nhân nghĩa đạo đức rắm thúi, đạp đổ mấy cái chánh tà giai phân, đạt đến trình độ tiêu diêu tự tại, khoái ý ân cừu.

Sống như vậy mới vui vẻ....tu luyện như vậy mới có ý nghĩa.

Và đặc biệt, là nếu lời nói của ai thì không nói chỉ là lời này là của Thiên.

Của đại sư đã dậy, thì tuyệt đối không sai.

Đại sư đã mở miệng, tất sẽ là chân lý...người làm đồ đệ như hắn không có quyền nghi ngờ lại càng không có tư cách nghi ngờ.

Đại sư nói ngươi giết...vậy thì ngươi thỏa thích đi thôi

Ánh mắt Bạch Vạn Kiếm sáng rỡ lên như sao trời, xiềng xích trong tim hắn bị giải khai, tâm lý điên cuồng và máu nóng trong người hắn lập tức như con thú ra khỏi lồng bộc phát.

”Xẹt....” miệng hắn nhếch lên một nụ cười điên cuồng, tay chắp lại như hình tròn, phù văn khắp thân liền chuyển động.

Trước cặp mắt bất ngờ của mọi người, một trận kinh khủng áp lực liền từ trên ao ầm ầm phủ tới.

Hắc Vũ còn đang hả hê khinh thường đưa ánh mắt tàn bạo nhìn tới đám người Thiên Kiếm Môn thì ngay lúc này trận kinh khủng áp lực này đã ập tới.

Miệng hắn chỉ kịp hét lên thê thảm, giọng hắn rít gào trong cực độ sợ hãi lẫn đau đớn sau đó, từng tấc...từng tấc nhục thịt trên thân hắn chậm rãi bị ép nát bấy thành bánh, đầu hắn bị ép thành tương não, thậm chí cả đôi thiết thủ cứng rắn cũng bị ép thành sắt vụn.

Địa cảnh cường giả có được sinh mệnh vô cùng dai, vô cùng khó chết, thậm chí chỉ cần cái đầu còn nguyên là hắn có thể sống được thêm vài ngày.

Nhưng mà càng như vậy, hắn càng chết lâu...đau đớn lẫn sợ hãi hắn luống chịu lại càng nhiều hơn.

Thiên Kiếm Trận này, Bạch Vạn Kiếm chỉ mới vận không đến 1/10 uy lực đã có thể kiểu sát một địa cảnh, uy lực thật mạnh khiến người sợ hãi.

Nhưng còn chưa hết, tại vì ảo diệu của nó vẫn không chỉ có bấy nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.