Lúc này, bất chợt Lã Mông cảm thấy mình khi đối diện với Thiên lại có một cảm giác thất bại.
Thất bại hoàn toàn.
Hắn là như rồng trong loài người, là một người cao cao tại thượng có được mọi thứ như trời đất ban cho, xuất phát điểm quá cao khiến người người đều ngưỡng vọng
Người bên cạnh hắn là thuộc hạ, là bề dưới nhưng họ chỉ “kính” chứ không “nể”, chỉ “tôn” nhưng không “phục”
Nếu một ngày hắn gặp nguy hiểm, đám người này đảm bảo không ai sẽ liều mạng hi sinh cứu hắn.
Nếu một ngày hắn sa cơ thất thế, đảm bảo cũng sẽ không còn ai đứng bên cạnh hắn nữa.
Còn với Thiên.
Hắn chẳng cần phải ân uy phục chúng, nhưng một câu hắn nói ra....đảm bảo đám người này sẽ xem như tín niệm bảo thủ nhất của mình, dù phải liều mạng cũng phải làm cho được.
Một ngày Thiên có gặp nguy, người chết trước tiên nhất định sẽ là họ.
Phú quý, họ sẽ như thần như nô trung thành một mực.
Bần hàn, họ vẫn xem Thiên như vương như thần một bước không bỏ hắn đi xa.
Chân chính là vương, Lã Mông hắn chỉ là một con chó ngu xuẩn còn Thiên lại như chủ của con chó, bất kỳ con chó nào cũng sẽ tuyệt đối trung thành.
Sự khác biệt như trời với đất, đến nỗi không cách nào so sáng.
Đám 9 vạn đệ tử này của Thiên tuy hiện giờ tu vi thấp kém nhưng khí chất hơn người, lòng trung thành lại nhất mực, chỉ không tới chục năm sau nhất định sẽ không thua bất kỳ ai. Một bầy chiến tướng như vậy...còn gì sánh bằng.
Nếu lúc đó Thiên mà có khai tông lập phái, với một đám chiến tướng cỡ này cùng với năng lực luyện khí quỷ thần sợ hãi này nữa.
Bất chợt, một suy nghĩ đáng sợ lướt qua, Lã Mông hắn cũng rùng mình, một dòng cảm xúc chứa đầy ganh gét đố kỵ lướt qua đầu hắn.
”Rốp....”nắm tay hắn xiết chặt lại.
”Hoàng Thanh Thiên...ngươi nhất định sẽ phải chết”
Không gian cứ trầm lắng như vậy suốt một thời gian.
Bất chợt ánh mắt Thiên thanh mình trở lại, ánh mắt nhìn về phía thanh niên phân thân Bạch Vạn Kiếm nói.
”Cho ta mượn kiếm một lát”
”Ờ...ờ..” còn chưa nói xong thì thanh kiếm tưởng chừng như huyền phẩm bình thường trong tay hắn đã lăng không bay lên rơi vào tay Thiên, ánh sáng kim quang bật ra khỏi lớp vỏ kiếm chiếu tỏa ra ngoài.
Kiếm này có tên Đế Tinh, thân kiếm khắc lên 2 đạo thần thông địa phẩm “trụ quang” và “cực sát”
Kiếm vừa vào tay Thiên liền ong ong rung động lên, kiếm linh như vui sướng, trên thân bộc phát ra kiếm ý như đế vương.
Thiên chỉ hơi bần thần cầm kiếm một lát sau đó tay hắn vận lên sức.
Trước sự khiếp sợ của mọi người 7 triệu tinh thuần túy lực lượng bộc phát ra, nguyên thanh kiếm địa phẩm sơ kỳ đỉnh cứng rắn vô bỉ liền bị hắn dễ dàng bóp nát vo thành một khối sau đó vo thành nhiều hình dạng hệt như một khối bột mỳ.
Một trận kinh khủng kiếm ý bộc phát ra từ trên thân hắn.
Ý như đế vương
Thế như chúa tể
”Ầm..ầm..ầm...”kiếm ý cấp tốc kéo lên đến cực hạn lập tức muốn xé hư không thành một khe hở.
”Két....két...két...” kiếm ý bị kéo lên đến đỉnh điểm như muốn hóa thành cửu thiên đế kiếm thống ngự thế gian vạn bảo.
”Kình.....” Phách kiếm vừa thành, thiên địa như ầm ầm rung động thuần phục dưới đế vương, vô số bảo khí, bảo vật khắp xung quanh trăm dặm Thiên Kiếm Môn đều ầm ầm run rẩy thuần phục cúi đầu
Thậm chí mấy vị trưởng lão Chiến Thần Đà cũng như mất đi tri giác, bảo khí mà họ dung hợp chính là thực lực của họ, bảo khí hướng về ngoại nhân thần phục, thực lực của họ liền nghiêm trọng sa sút...
”Ầm..ầm...ầm...”trong khủng bố kiếm phách ý chí bao phủ, kiếm linh Đế Tinh liền chậm rãi dung hợp với phách thể sinh linh này thành nhất thể, chất kim loại trong mảnh vụn kiếm cũng bị giải phong rồi lấy một tỉ lệ khó hiểu bắt đầu xắp xếp lại với nhau.
Kim loại được giải phóng, thần thông phù văn bên trong liền được giải khai, bàn tay Thiên như lấy một loại cực độ huyền diệu thủ pháp mà nhào nặn, mỗi cái xoa là thời gian, không gian đều thoáng vặn vẹo, một loại huyền ảo đến cực điểm lực lượng tràn vào trong chất sắt.
”Keeeeeeeng...”tiếng kiếm ngâm vang vọng vang lên.
Kiếm phách Đế Tinh hoàn mỹ sinh ra, Thiên cũng dường như xong việc nhào nặn nhẹ buông lỏng khối kim sắt trong tay ra.
Ngay tức thì, sắt này vừa rơi vào phạm vi kiếm phách liền bắt đầu giải tán phân thành vô số tinh điểm nhỏ, tinh hoa bị rút đi nhập vào phách kiếm.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, thoáng chốc mà một thanh Đế Tinh đã hoàn toàn biến mất trên thế gian chỉ còn lại một đám tinh hoa mầu trắng lơ lửng, kiếm phách cũng thu liễm vào trong.
Thiên búng ngón tay, đám tinh điểm này liền bắn về phía phân thân Bạch Vạn Kiếm.
Phân thân này ngờ vực thò tay định chụp về đám tinh điểm này nhưng mà một sự việc không thể tin nổi liền diễn ra.
Đám tinh điểm này vừa chạm vào tay hắn liền tan ra nhập vào cơ thể, ngay lập tức trong đầu hắn “ông” một cái liền rung lên. Vô cùng vô tận ảo diệu thiên địa liền như thác lũ tràn vào óc, kiếm phách cũng chậm rãi dung nhập vào linh hồn, kiếm thể nhập vào đan điền.
”Oanh...” kinh khủng lực lượng tràn vào khắp tứ chi.
10 phút sau, phân thân này mới run rẩy tỉnh lại từ trong khiếp sợ
”Bịch...” đầu gối hắn quỳ xuống đất, cái đầu cao ngạo không chút chần chừ liền dập xuống.
”Được rồi....đại địch đang chờ bên ngoài, ngươi mở cửa cho chúng vào đi”
”Dạ...thưa đại sư” một đạo ánh sáng lóe lên từ trong mắt hắn, tay phải như kiếm phất lên 1 cái.
Ở bên ngoài, đám người Thái Huyền Môn còn đang vận ra toàn lực chuẩn bị cho đợt công kích tiếp theo thì.
”Bụp....” cái vòng hộ tráo cự đại phòng hộ đại trận đã biến mất.
”Ah...mở rồi...không tệ, mấy tên ngu xuẩn Thiên Kiếm Môn này không tệ...rất biết điều....hahahahaha”
......
Bên trong, sắc mặt Lã Mông lập tức biến đổi.
”Không xong...”
300 vị trưởng lão Chiến Thần Đà lập tức triển khai đội hình, xoay người nhìn về phía trời.
Phía bên đó, một đám người cường giả ầm ầm kéo đến khí diễm hung hăng, thái độ sát phạt vô lối vừa tới liền phả ra uy áp tan nát một mảnh nhà cửa bên dưới mở ra một lối thông thẳng tiến đến.
Nhất thời hơn trăm vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn liền sợ hãi nhìn lên bầu trời, sắc mặt đại biến.
”Là..là người Thái Huyền Môn...bọn chúng đây là..”
”Chúng...đến đây là để làm gì...khí thế thật hung hăng”
.......
Mấy trăm vị trưởng lão Chiến Thần Đà nhìn lên trời như lâm đại địch.
”Hahahahahaha....một đám hèn mọn ngu xuẩn các ngươi còn thật tốt ah, vẫn chưa chết...hahahahaha, bất quá...kéo dài hơi tàn cũng không có ích lợi gì”
Giọng nói này ngạo mạn mà tàn nhẫn sát phạt, khí thế bộc phát kinh người, âm ba vang vọng khiến tai người nghe ù ù vang vọng.
Những đệ tử tu vi yếu lập tức liền chảy máu tai lăn lộn dưới đất.
Lúc này phân thân Bạch Vạn Kiếm bước ra dẫn đầu đám trưởng lão đối diện nhìn lên trời, khí chất của hắn thay đổi 180 độ từ khi nhận lại Đế Tinh mà Thiên vừa luyện thành.
Tự tin mà trí tuệ
Tại vì hắn biết, mình nắm trong tay là sức mạnh gì...chỉ cần có được nó hắn liền không sợ Thiên Kiếm Môn bị người ta diệt.
Nguyên khu vực xung quanh giảng sư đài bất chợt liền phân ra 4 loại thế lực.
Thiên và nhóm đệ tử.
Phân thân Bạch Vạn Kiếm và đám trưởng lão Thiên Kiếm Môn.
300 người Chiến Thần Đà.
Và cuối cùng là hơn 300 cường giả Thái Huyền Môn.
”Uhm...Chiến Thần Đà, bọn chuột nhắt các ngươi tới cũng thật sớm ah, một đám bại tướng hạng 2 cũng muốn ở đây kiếm chén canh sao...còn không mau cút”
Lã Mông phong khinh vân đạm tiến lên nói.
”Hừ...bây giờ các ngươi mới vào được đây sao, kẻ tới sau còn làm thái độ không ai bằng như vậy còn ngại mình không đủ nhục sao mà còn nói ra”
Xưa nay Thái Huyền Môn và Chiến Thần Đà tuy trước sau phân cấp đều là 2 đại danh môn chánh phái nhưng 2 con hổ này sớm đã từ lâu bằng mặt không bằng lòng, lời qua tiếng lại kích bác châm chọc nhau không kiêng kỵ.
Bây giờ cả 2 lại nhìn thấy tận mắt uy lực của thiên bảo, cùng tranh nhau một miếng mồi họ liền không chút kiêng kỵ liền xé rách da mặt.
”Hừ, lũ chuột nhắt các ngươi bản lĩnh thì không cao nhưng năng lực đào tường khoét vách thì lại thật giỏi ah...thật uổng cho đại danh chánh phái”
- Vậy cũng không phải đi, cái này là phải bàn về trí tuệ...người có trí tuệ thì làm việc gì cũng sẽ đơn giản, một Thiên Kiếm Môn như cái mai rùa không phải còn bị vô như con dán bị đè bẹp dưới chân đó sao....chẳng bù cho ai đó ah, chỉ biết ngu ngốc đi cường công, ngu xuẩn”
”Ngươi...” trưởng lão Thái Huyền Môn tức giận.
”Ngươi...” Tần trưởng lão tức giận run người.
Không thể nghi ngờ, lời của Lã Mông chính là đang sát muối vào sự ngu xuẩn của lão.
”Hừ....” Bạch Phát Tiên trưởng lão Thái Huyền Môn quay sang nhìn đám người Thiên Kiếm Môn, ánh mắt cao cao tại thượng giọng điệu như ra lệnh.
”Thiên Kiếm Môn nghe đây....không muốn diệt vong thì lập tức giao ra thiên bảo, nộp lên Hoàng Thanh Thiên...bổn thánh tha cho các ngươi mạng chó.
Một vị trưởng lão Chiến Thần Đà tiến lên hỏi Lã Mông.
”Thiếu chủ, chúng ta...”
”Bình tĩnh, xem biến” giọng Lã Mông đầy trí tuệ vang lên.
Lúc này phía Thiên Kiếm Môn, phân thân Bạch Vạn Kiếm tiến lên, ánh mắt chứa đầy tự tin, khí thế hùng hồn bước ra.
Dù chỉ là một phân thân vừa mới thành lập, tu vi bất quá chỉ là luyện thể tầng 7 yếu ớt nhưng giờ khắc này đây trong mắt hắn lại chứa đầy một loại bễ nghễ thiên hạ lẫn tự tin.
Tại vì hắn....đã tìm lại được niềm tin tưởng để bám víu.
Phía sau hắn còn có đại sư phụ trợ trận, Thiên Kiếm Môn bây giờ trong mắt hắn bỗng chỗc trở nên tràn đầy sức sống.