“Hoàng Thanh Thiên...ngươi đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ lại còn tụ tập một đám loạn đảng với dụng ý xấu...tội của ngươi đáng bị cực hình tới chết...
”Hiện giờ môn phái đang cần người, nể tình ngươi luyện thành thiên bảo tha cho ngươi 1 mang, nhưng tội sống khó tha...Hoàng Thanh Thiên, lập tức giao ra thiên bảo lấy công chuộc tội sau đó ngoan ngoãn làm nô bộc 10 năm...ta nương tình không trục xuất ngươi khỏi sơn môn”
Giọng vị trưởng lão này hùng hồn mà mạnh mẽ nghe vào tai có vẻ vô cùng cương trực nhưng mà trong giọng nói của ông ta lại là một sự tham lam không thể nào che dấu.
Kẻ đấm người xoa, người xấu kẻ tốt, kẻ làm ác người thi ơn.
Quả thật là một tuồng hay
Hơn trăm cường giả Thiên Kiếm Môn đưa ánh mắt chờ đợi.
Lã Mông nhẹ cười, kế hoạch thuận lợi như hắn nghĩ
Nhưng mà lúc này
”Uhm...vậy ta đại nghịch bất đạo ở chỗ nào”
Giọng Thiên bình thản vang lên không nặng không nhẹ, không kiêu ngạo không sợ hãi, ánh mắt như nhìn vào khoảng không.
Thái độ của hắn, không có một chút nào giống với kẻ bề dưới lại càng không có chút tâm thái của kẻ phạm tội
Thái độ này vừa lọt vào mắt mấy vị trưởng lão liền khiến họ muốn phát điên lên.
”Hừ....ngươi bất tuân bề trên,đánh trưởng lão...như vậy còn không đại nghịch bất đạo sao”
- Uhm...các ngươi cũng xứng là bề trên, khinh miệt đệ tử mở miệng một câu tiện nhân khép miệng một câu nghiệt súc là đáng làm bề trên. Kết hợp người ngoài trở giáo ám hại đệ tử, phi lý ngang ngược, bất công...các ngươi còn dám nói 2 chữ “bề trên”, không biết ngượng
”Ngươi....còn dám cãi láo, trước mặt tất cả trưởng lão ở đây ngươi còn láo xược như vậy, thật là tội không thể tha...
Thiên cắt lời
- Không thể tha thì sao...vẫn là phải giao ra bảo khí rồi nhận chết sao
”Hừ...nghiệt súc....vô tri, Thiên Kiếm Môn nuôi dưỡng dậy dỗ ngươi thật sai lầm...để bây giờ ngươi trở giáo làm loạn không phân trên dưới...”
- Câm miệng, còn dám kể công...ta đến đây được 2 năm các ngươi coi ta là người sao...còn dám mở miệng nói 2 chữ “nuôi dưỡng”
”Khốn nạn, còn dám già mồm...tiện nhân, còn không quỳ xuống nhận tội....đức hạnh thật thối, còn không sợ thế nhân chê cười sao, ngày nay ngươi một khi bị đuổi cổ khỏi Thiên Kiếm Môn...ra ngoài thế tục cũng sẽ chẳng khác gì chó vô chủ...còn dám ở đây mở miệng nói lời ô uế”
Thiên nhíu chân mày, miệng không cả thèm đáp lại.
Trong quy nguyên đan điền hắn đang cuộn lên từng trận huyền bí, năng lượng các loại cùng với phù văn hỗn tạp đang dùng một loại quy luật quỷ thần khó lường tổ hợp lại với nhau.
Vô số thông tin như thác lũ trào đến khiến hắn như rơi vào biển rộng mênh mông, dần dần một loại thiên đạo bắt đầu được hình thành.
Dưới ý chí của 63 tiểu hài nhi cùng hỗn hợp lại, một loại ý chí mới vô cùng mạnh mẽ dần được sinh ra.
Thiên đạo này được mang tên...Thiên Trận
”Hỗn trướng, bị nói trúng tội cảm thấy nhục rồi phải không, thấy mình hư đốn rồi phải không...còn không mau quỳ xuống nhận tội.”
”Hoàng Thanh Thiên...chớ nói ta tàn nhẫn, nhưng loại chủng tộc hạ đẳng như ngươi trên Thiên Phù Giới này chính là rác rưởi...lại thêm với tu vi luyện thể rác rưởi như ngươi...ngoại trừ Thiên Kiếm Môn ra...không còn ai sẽ lại thu nhận ngươi...bước ra khỏi Thiên Kiếm Môn này, ngươi sống nhục trong đám phàm tục thì bị soi mói khinh khi, mà ngươi tới thế giới võ giả thì bị người xem là gia súc...ngươi chẳng khác gì con chó...ngươi nghe rõ chưa, là ngay cả súc sinh cũng không bằng”
”Loại súc sinh hạ đẳng như ngươi còn được Thiên Kiếm Môn ta cưu mang đã là tốt phúc mấy đời của ngươi, vậy mà còn không biết thân biết phận”
”Hừ...tưởng rằng biết luyện vài món pháp bảo là ghê gớm sao...tưởng như vậy là có thê vênh mặt không xem ai ra gì sao...nói cho ngươi biết, Thiên Kiếm Môn ta là danh môn đại phái đệ tử dậy ra đều trung liệt, kiên cường, biết tôn sư trọng đạo, kính trên nhường dưới nhân phẩm tốt..tuyệt đối không thể chấp nhận được loại người khi sư diệt tổ như ngươi”
Thế là bọn họ mỗi người một câu bắt đầu không ngừng mở miệng mắng chửi lên đầu Thiên.
”Rắc...rắc...” vô số tiếng động này vang lên
Đó chính là tiếng khớp xương nắm tay bị bóp chặt mà vang lên.
Một đám đệ tử bên cạnh Thiên ai nấy đều xiết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như phun ra lửa giận.
Ở đây, họ tôn Thiên như thần như sư mà lại như cha...là thần tượng tuyệt đối không thể xâm phạm.
Họ tuyệt đối lấy Thiên làm chủ cho nên họ không phản kháng, phản bác nhưng khi mỗi câu chửi rủa này rơi vào tai họ đều như một bồn xăng đổ vào lửa đỏ.
Chửi....là chửi Thiên.
Nhưng lại còn hơn cả chửi họ.
Họ....có thể nhục
Nhưng Thiên lại không thể nhục.
Thế gian này không có bất kỳ ai có thể làm nhục thần tượng trong lòng họ.
Bất chợt, một trận phẫn nộ chi ý bắt đầu bộc phát lên sau đó từng trận..từng trận phẫn nộ chi ý bốc lên cao
”Ầm..ầm..ầm...”giả đan đồng nguyên, vô số đợt phẫn nộ chi ý hợp lại vào nhau rồi bao phủ cả trời đất, khí thế như hủy thiên diệt địa ầm ầm bộc phát.
Tần trưởng lão còn đang chửi mắng suông miệng, nước miếng tung bay liền bị trận đại hồng lũ này nhấn chìm, kế tiếp là mấy vạn cặp mắt như giết người chiếu tới, sát khí kinh người áp lên người lão như thái sơn áp đỉnh.
Lời còn chưa nói ra đã phải nuốt trở lại.
”Ngươi...các ngươi đây là muốn làm phản phải không...hừ, không biết lượng sức”
Tiết trưởng lão quát lên như sấm dậy.
Ngay sau đó Tần trưởng lão liền phát ra kiếm vực muốn áp xuống.
”Xẹt. Xẹt..ầm..” kiếm vực tuy mạnh nhưng khi chạm vào đại thế trên đám đệ tử lại không thể tiến thêm được nữa.
Có áp lực kéo đến, 9 vạn 9 ngàn lẻ 1 người này lập tức như nhập lại làm một thể, mấy vạn đạo khí tức triệt để dung nhập vào thành một, tiềm lực lẫn ý chí trên thân lập tức bộc phát ra uy lực kinh người.
Kiếm Nguyên Sa đại trận tự động hô ứng, kiếm lực như thác lũ từ khắp mọi nơi gào thét tràn vào trong trận sau đó dưới ý chí của đám đệ tử, kiếm lực bắt đầu cuộn trào nhập vào thể nội họ điên cuồng khai khoách tiềm lực trong da thịt họ.
Kiếm thế bổn nguyên, kiếm ý bổn nguyên hóa thành một tòa cự đại kiếm sơn vô định như mây khói nhưng hỗn hợp làm nhất thể với 99001 đệ tử, uy thế như chẻ dọc trời xanh.
”Ahhhhhh...hộc...”
Kiếm vực của Tần trưởng lão thậm chí không chịu nổi được 2 giây đã bị phá nát bấy, lão hộc một ngụm máu văng ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này mấy người Lã Mông lập tức trợn mắt há mồm.
Trong dự tính của hắn, sẽ không có chuyện phản kháng không tự lượng sức của phía Thiên mà là sự nghiền ép của Thiên Kiếm Môn mới đúng, nhưng hắn thật không ngờ tới được sự việc lại ngược lại
Càng đáng sợ hơn đó là một đám người này tu vi thấp kém đến trình độ rác rưởi nhưng không ngờ lại có thể trật tự kết hợp bộc phát ra lực lượng đáng sợ tới như vậy.
Càng phải khiếp sợ hơn đó là cái đám hoa văn không bắt mắt dưới đất, trên cột, trên tường kia không ngờ lại là...một bảo vật, tác dụng thật khiến người kinh tâm ah.
Nhìn một tòa kiếm ý hùng vĩ to lớn kia, uy lực chỉ sợ không thua gì một tam cấp địa phẩm cường giả ah.
Loại trận văn kỳ lạ mà diệu huyền thế này ngay cả Chiến Thần Đà cũng không có.
Điểm khiến mọi người khiếp sợ nhất ở đây đó là tu vi của đám đệ tử này, bất quá chỉ là luyện thể kỳ thôi...với tu vi như vậy mà dưới trận văn này lại có thể phát huy ra thực lực cỡ đó.
Vậy nếu họ là nhân cảnh, thậm chí địa cảnh thì....không phải sẽ không thua gì thiên bảo hay sao.
Bất chợt, suy nghĩ này vừa lướt qua liền khiến tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm một lần nữa.
Ngay cả đám trưởng lão Thiên Kiếm Môn bị lừa đá cũng chậm chạp mở lớn mắt ra.
Không khí bất chợt lại một lần nữa rơi vào trong tĩnh lặng.
Một lát sau, ngay cả đám đệ tử đang phẫn nộ cũng dần hiểu ra được vấn đề sau đó trợn lớn mắt lên khiếp sợ nhìn tới chỗ Thiên.
Họ biết rõ ràng, trận này là ai luyện ra lại càng biết rõ tác dụng kinh người của nó.
Mở ra thức hải, trợ kiếm giả 100% luyện ra kiếm thế, kiếm ý và bây giờ....nó giúp người khác bộc phát ra thực lực gấp hàng ngàn lần bình thường không thua gì một món Thiên Bảo.
Chính xác mà nói, nó còn đáng trân quý hơn bất kỳ món thiên bảo nào trên thế giới này.
”Đại sư...thì ra ngài...vì chúng ta mà luyện ra bảo vật cường đại như vậy sao”
”Thì ra ngài cho những kẻ thấp kém như chúng ta một món bảo vật quý giá đến bậc này hay sao...ngài âm thầm làm nhiều chuyện cho chúng tôi hay sao...ta phải làm sao mới báo đáp được cho ngài đây”
”Thượng cổ hung quyền, giả đan, thức hải, bảo vật trợ kiếp và bây giờ lại là thiên bảo...ngài vì những nhân loại hạ đẳng thấp kém như chúng ta mà làm tất cả sao”
”Bịch...”một cô nương rơi xuống 2 hàng nước mắt, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống.
”Bịch...bịch...bịch...” liên tiếp, những cái đầu gối lại quỳ xuống.
Sau cùng những tấm thân rắn chắc cũng không thể không mềm nhũn quỳ xuống.
Nhất loạt mấy vạn đệ tử đều quỳ đó, ánh mắt như những vì sao sáng long lanh sự cảm động nhìn tới Thiên.
Khí thế cuồng bạo sát phạt mới thoáng chốc liền chuyển thành nhu tình như nước, mềm mại mà cảm động.
Lúc này trong đám trưởng lão Thiên Kiếm Môn, một đám người liền bất chợt cảm thấy hổ thẹn cúi đầu, Tiết trưởng lão cũng cúi đầu.
Mấy trăm vị trưởng lão Chiến Thần Đà cũng âm thầm thán phục
Nhân vật bậc này nếu Chiến Thần Đà ta có một người, còn sợ gì không xưng bá thế giới.
Người đáng kính như vậy, nếu trong chiến loạn tranh đoạt mà chết thì thật là đáng tiếc.
Lũ Thiên Kiếm Môn ngu xuẩn này, nhân tài như vậy mà còn trù dập...quả thật là ngu ngốc, Thiên Kiếm Môn này diệt cũng có gì oan uổng.