Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười ba
Thành Bạch Hạc Liêu Đức Thinh gặp nạn.
Phủ Phong Châu giăng cạm bẫy họ Vương.
Chương 13.4 Bóng tối điện phủ thứ sử
Thinh gọi lớn đám người xung quanh, không ai biết chàng là ai, chỉ có một tiếng khe khẽ từ gian nhà lao đối diện:
- Nhà ngươi đi cứu ta nay lại bị nhốt cùng ta. Phen này nhà ngươi cũng chẳng còn cơ hội để làm điều ngươi đã hứa với Sĩ Giao huynh. Dẫu sao cũng là cái chết. Ta cùng với ngươi cùng nhau trở về báo mộng cho huynh ấy.
Hai tên lính đi theo ngồi sát bên cạnh, nghe lời hét của Đức Thinh choàng tỉnh dậy. Một tên nói khẽ với Thinh:
- Tướng quân đêm qua đi đâu, làm gì với ai mà để cho đám quan quân họ Triệu đến bắt giam cả ba người. Tên Vương công tử đó làm gì mà khiến anh đờ đẫn như cái xác không hồn. Bọn sai nha bắt giải đến nhà lao mà anh không thể mở mắt ra.
Gã Quỷ nhếch mép cười chán nản:
- Chắc lại rượu ngàn chén không say. Cái tục lệ ở quán rượu Hoàng Y đó ta đâu có lạ gì.
Đức Thinh gạt lời Tồn Thăng:
- Anh chắc không hay biết. Cô gái tên Mai đó chính là ả Nhất nương chủ một lầu quán ở châu Phong. Ả có vẻ không hay biết sự có mặt của anh ở Bạch Hạc.
Gã Quỷ cười, cười và chỉ cười. Một đám sai nha mang cơm hẩm canh thiu mang vào bên trong cho đám phạm nhân mới bị bắt giam. Thinh cầm tô nhỏ miệng loe đáy thắt, canh chan cơm mùi chua gắt hơn cả mẻ.
Đức Thinh hất bỏ quát tháo:
- Thứ này để cho người ăn hay sao?
Tên sai nha hống hách, tiện vào chiếc bát lăn lóc Thinh vừa hất chỏng trơ:
- Đấy, tươi ngon nóng sốt của mày đấy.
Thinh dùng chiếc gậy nhỏ tay bị gông xích chỉ thẳng vào mặt tên sai nha:
- Cha mẹ giống bất lương. Loại súc sinh nào đẻ ra loại mặt chó như mày.
Bọn sai nha túm tụm vây quanh phòng giam của họ Liêu. Tiếng nói lớn của người đứng đầu Bạch Hạc vọng vào:
- Sao lại bắt nhốt Liêu tướng quân trong ngục? Liêu tướng quân đã phạm tội gì?
Đám sai nha kể lại hết sự tình. Liêu Đức Thinh đêm qua đã uống rượu say ở quán rượu, đập phá quán rượu ở phía sau hậu viên Vương phủ. Sau đó Đức Thinh mượn cớ say rượu sang bên lầu quán của Mai phu nhân, quấy nhiễu một hồi rồi giở trò cưỡng hiếp với cô gái người hầu của Mai phu nhân. Cô gái đó sợ hãi nên đã báo với Mai phu nhân, Mai phu nhân cho người tới trình báo. Đám sai nha tận mắt trông thấy vệt máu phần dưới bụng của Đức Thinh, cho là Thinh đã giở thói chòng hoa ghẹo nguyệt.
Triệu Cường nhìn qua thấy bụng Đức Thinh còn nguyên vết máu, hơi thở nồng nặc như trái hồng sắp rụng. Cường cho giải đến phòng ép cung, tra tấn.
Cung hình đòn roi không làm lung lạc ý chí của kẻ sĩ hùng, chàng nhất quyết không chấp nhận lời buộc tội. Đòn roi đã gãy đứt hết loạt, xích xiềng cùng đã sờn mòn, thân thể chàng như xác vô hồn, đầu tóc rối bời bết máu.
Những vết lằn trên lưng, bụng đỏ rát dấm máu lăn lộn trên đống bùn nhão lởm khởm những cọng rơm chưa phơi nắng, mục rữa thành thứ đất màu mỡ. Chàng nằm nghiêng bên trái chiếc sườn trái nhô ra đâm vào đất thối, chàng nằm nghiêng phải cánh tay chạm đất bùn đau quặn, xót xa đến tận xương tủy.
Chàng ngồi mà sống lưng như gãy, toàn thân gục ngã về phía trước cho máu ở bụng chàng ngừng rỉ ra thành giọt.
Gã Quỷ thì thào với Đức Thinh:
- Họ Triệu đó hữu danh vô thực. Nắm binh quyền nhưng kỳ thực chẳng có quyền hành xử. Cha con bọn chúng rồi cũng sẽ bị rơi xuống địa ngục mà thôi.
Triệu Cường bước vào ngục tối, ngồi xuống cạnh Đức Thinh, bày ra hết bụng dạ của mình:
- Ta nghe nói Vương Thăng Hùng đó bắt được nhà ngươi đang tằng tịu với con bé tuổi mới mươi lăm. Nghe hắn nói mà ta thấy thật ghê tởm cho giống dị hợm nhà ngươi. Ta cứ nghĩ nhà ngươi đường hoàng, anh dũng, ra cũng chỉ là phường trộm cướp không hơn. Nghe nói nhà ngươi trước khi theo Chí Liệt từng là cướp. Nay lòng dã thú của ngươi lại trỗi dậy thật là mất mặt quân lính họ Dương đó.
Đức Thinh tay trói phía sau, mặt đầm đìa máu cũ chưa khô, máu mới lại loang ra ánh mắt khinh miệt họ Triệu. Giọng nói chàng chắc nịch như đinh đóng cột:
- Ta đây thân nam tử hán. Vì anh em, vì trượng nghĩa mà ký quân lệnh trạng đi tìm cứu Tồn Thăng. Gặp nhà ngươi trong lúc khốn khó mà ra tay cứu giúp, đã không được ghi nhận nay lại bị bọn tiểu nhân hãm hại mà nhà ngươi nhắm mắt cho qua. Nghe đám người đó nói rằng họ Triệu các ngươi là bọn lòng lang dạ sói quả không có sai.
Triệu Cường nắm cú đấm giáng một đòn thật mạnh vào khuôn mặt đầy kham khổ của Thinh. Thinh nằm ngất lịm dưới sàn. Cùng lúc đó, Triệu Cam chạy vào trong tìm Cường, Cam cầm đao chống đất, cúi thấp mình thở dốc:
- Không hay rồi huynh trưởng. Thi Nguyên lại dẫn một đội binh mã tám nghìn người trên bờ dưới thuyền mắng chửi chúng ta suốt hơn hai canh giờ liền. Đào Thiện dùng thuyền ra khiêu chiến bị hắn dùng Đầu Long vụt cho gẫy cổ, xác nổi lềnh phềnh trên sông.
Triệu Cường tỏ ra lo lắng:
- Chú đã cho người đóng chặt cửa thành hay chưa? Cứ để mặc xác chúng chửi bới. Mỏi miệng, giã họng chúng tự khắc lui đi.
Triệu Cam lập tức nghe theo Triệu Cường, cửa thành đóng sập. Y như dự liệu của Triệu Cường, họ Thi phải rút quân về Mê Linh sau cả buổi mắng chửi phía ngoài thành Bạch Hạc
Đêm xuống, Triệu Cam đến phủ tìm gặp Triệu Cường, Cam hỏi:
- Khi trước anh ở với Sĩ Giao cùng đám người họ Đỗ đó, tại sao chúng lại dễ dàng bỏ đi đất Châu Phong hiểm yếu, để cho anh nắm quyền hành ở Bạch Hạc.
Triệu Cường quanh quẩn bước lòng vòng trong gian nhà nhỏ xíu khiến Cam càng thêm sốt ruột. Cam toan mở lời thúc giục, Triệu Cường ngồi xuống ghế, tay vò bàn tay liên tục rồi thở dài:
- Chẳng qua họ Đỗ đó muốn chúng ta thế mạng cho chúng ở châu Phong nên chúng vờ thua ta mà tẩu thoát khỏi châu Phong. Ta cũng đâu nghĩ rằng có thể chiếm được châu Phong một cách dễ dàng như vậy.
Triệu Cam tỏ ra sốt sắng hỏi anh trai:
- Nếu chiếm cứ được châu Phong chẳng phải bọn người ấy sẽ thêm hậu phương vững chắc hay sao? Thêm nữa đám dân Man Hoàng nổi loạn kia luôn luôn thuần phục theo ý dụ của kẻ đứng đầu châu Phong. Có bọn người ấy, họ Dương, họ Đỗ càng như hổ thêm cánh, không phải lo sợ đám quân Tống Bình?
Triệu Cường than vãn:
- Khi đầu tiên ta cũng nghĩ như chú, nhưng hết thảy đều là mắc mưu. Thực quyền châu Phong không thuộc về họ Dương, hay họ Đỗ. Ta dẹp bỏ chúng chỉ là cởi chiếc áo ngoài chứ không phải lột được bì da bên trong cơ thể ấy.
- Là kẻ nào nắm giữ. Trước đây Thăng Triều còn, Chung Đạt còn thì châu Phong thuộc về họ Vương. Nay bọn người đó đã chết, kẻ nào có đủ tầm vóc để lãnh đạo châu Phong được cơ chứ.
Triệu Cường lắc đầu ngán ngẩm:
- Chú xem. Họ Vương còn một tên con trai hiện đang ở Bạch Hạc. Tại sao Đỗ Sĩ Giao không nhân lúc Thăng Triều bị quân Tống Bình truy giết mà ra tay trừ khử hắn. Đó là vì…
Triệu Cam như phát hiện ra được một ý tưởng to lớn, hét toáng lên sung sướng nhưng mặt ngắn lại ngay khi Cường nghiêm nghị. Cam thủ thỉ với Cường:
- Cái tên ngờ ngờ nghệch nghệch đó có gì đáng lo?
Cường ôm trán chống tay xuống bàn, cởi bỏ áo lụa ném xuống:
- Chú thấy ta thế nào?
Cam đáp:
- Huynh trưởng hào khí ngút trời. Người trong thành ai nấy đều nức nở khen ngợi nào là áo gấm quân tử, mũ mão anh hùng… Nhiều lời khen nức lòng.
Triệu Cường cởi bỏ nốt chiếc mũ đội trên đầu, đập tay xuống bàn thật mạnh khiến Cam không khỏi giật mình. Cường đay nghiến nói với Cam:
- Đấy, đó là chỗ đấy đấy. Khi ta cởi bỏ mũ áo, có khác chi những người khác hay không?
Triệu Cam lúng túng, còn chưa hiểu chuyện gì. Cường dùng dao ném trúng bức họa trên vách, chân tay bức bối mà không sao diễn tả nổi thành lời, Cường như muốn gào thét lên mà chỉ dám tỏ ra mặt, miệng nói lí nhí:
Là tên Thăng Hùng đó bị người ta đồn thổi mà nên. Chính hắn là chủ mưu cho cha hắn mượn cớ trừ khử cha con họ Kiều nhằm đề phòng hậu họa, một mũi tên trúng hai đích, bọn châu Phong lại có cớ để chiếm đánh Tống Bình.
Chưa hết, ta nghe nói khi bàn chuyện với đám cận hầu, Vương Thăng Triều luôn miệng nói “Giá như có Thăng Hùng, giá như có thăng Hùng”… Chẳng phải là hắn vẫn tỉnh táo nên Thăng Triều luôn luôn nghĩ đến hắn trước tiên hay sao.
Đỗ Sĩ Giao mưu mẹo hơn người mà rây phải họ Vương cũng đã phải ngậm bồ hòn mà ở lại đất châu Phong. Đến khi họ Thăng Triều bị truy giết, Sĩ Giao cũng không sao tìm cách thoát ra khỏi châu Phong.
Vì sao? Vì sao? Ta luôn hỏi trong đầu mình như vậy. Đến khi Sĩ Giao đó cùng đám người Hoàng Y tửu quán trốn ra khỏi châu Phong ta mới nhận ra được điều ấy. Họ Vương là một kẻ xảo quyệt, khôn ngoan tới độ mà kể cả họ Đỗ đó cũng không thể phát hiện ra, luôn nghĩ rằng đã khống chế được châu Phong nhưng kỳ thực đâu có phải là như vậy.
Triệu Cường khóc lóc, Cam vỗ vai người anh, miệng run run hỏi:
- Cái chết của cha có liên quan gì đến họ Vương đó hay không?
Triệu Cường như chưa hả hết cơn giận, giọng nói bực tức:
Tên khốn mạt, kẻ tiểu nhân đó. Ta trộm nghe được bọn tướng tá đầu hàng bàn bạc với nhau. Chính họ Vương là người đứng sau dựng lên vở kịch hay, hắn ngầm lệnh thả họ Thi đó khỏi nhà ngục huyện Gia Ninh hòng để cho hắn trở về Tống Bình, muốn giăng bẫy Hàn Ước để vét một mẻ lưới, báo thù cho cha hắn.
Nhưng họ Thi lại không hành động như hắn nghĩ nên đã sai người kích động bọn quân lính dưới trướng hắn phản lại hắn mà trao quyền cho cha và hai em. Sau đó thì sao?
Hắn vẫn ung dung còn cha và Triệu Túc đã phải về nơi chín suối. Hắn chỉ đợi Thi Nguyên mang theo Hàn Ước đến thì họ Hàn sẽ bị quân Man Hoàng xâu xé, mối gia thù của hắn sẽ sớm được trả.
- Vậy khi trước đóng quân ở Mê Linh sao hắn không nhân lúc Hàn Ước đó đánh các châu quận phía tây mà đánh vào Tống Bình.
Cường lại thở dài:
Chính là hắn sợ thế lực của họ Đỗ và họ Dương nên mới như vậy. Họ Đỗ khi đó ở châu Phong mặc dù đám tay sai của họ Vương ở đó nhưng nào ai dám chắc bọn ấy sẽ không lay động trước mưu kế của Sĩ Giao. Lại thêm nữa, hắn nhượng binh quyền đám lính tiền tiêu Mê Linh cho cha và hai em là có cái cớ để lui về Bạch Hạc, chỉnh đốn lại thế lực họ Vương.
Việc họ Dương liên tiếp quấy phá và đánh nhau với quân Tống Bình khiến cho Tống Bình suy yếu. Hắn giương giương đứng quan sát hai hổ đánh nhau. Được lợi hai mặt đó cùng việc hắn không có dã tâm bá chủ mà chỉ muốn phục gia thù, giữ vẹn đất châu Phong nên hắn mới đưa họ Triệu chúng ta vào bẫy đã giăng sẵn.
Việc họ Liêu kia tới đất châu Phong càng khiến hắn nghi ngờ ta. Đức Thinh có mối gia thù với họ Thi nên việc hắn lộ diện giúp ta đánh họ Thi ấy là ngoài dự liệu của họ Liêu.
Họ Vương thấy vậy nên đã bày mưu muốn thử lòng ta. Ta đắc tội với hắn sẽ khó lòng yên thân, mà ta bắt giữ họ Liêu, khép hắn vào tù tội thì ta lại càng thêm mất lòng đám trí sĩ châu Phong. Thật là quá khó xử cho ta mà chẳng còn cách nào khác ta buộc lòng phải bắt giữ Liêu Đức Thinh ấy để cho họ Vương kia yên dạ.
Cam nghe tới đây lòng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi châu Phong nên ngỏ lời ngay với Cường. Cường gàn đi, khuyên Cam ở lại nghe ngóng thêm tình hình. Triệu Cường trong đêm một mình tới phủ họ Vương diện kiến Thăng Hùng, tấu lại việc thẩm vấn Liêu Đức Thinh cho Thăng Hùng.
Cường vừa tới cửa phủ, họ Vương nhanh nhảu đón tiếp từ xa. Suốt từ cửa phủ tới chính điện, Cường đánh mắt quan sát mà không có lấy một bóng người qua lại.
Họ Vương mở toang cửa lớn, ba đứa con gái áo yếm lả lơi, mặc váy đụm màu nâu vén cao tới đùi non tha thướt trong điệu múa Phong sơn. Triệu Cường vội vã khẩn tấu với họ Vương. Thăng Hùng gạt lời, cười khach khách:
- Triệu đại nhân đã làm tròn bổn phận. Ta đã nghe hết chuyện đó rồi. Nay Triệu Cường đã tới phủ, chi bằng ngươi hãy cứ bỏ hết đi những công chuyện ngoài đường. Hãy thưởng ngoạn cùng ta kỳ hoa xứ nhân gian.
Triệu Cường cúi đầu lắp bắp:
- Diễm phúc ấy Triệu Cường tôi nào có tài cán chi mà dám nhận. Triệu Cường tôi xin về phủ xem xét việc công.
Thăng Hùng mắt liêng láo nhìn ba đứa con gái đó, tay xoa tay miệng nói lời suýt soa:
- Đó đó, mau mau cởi nút dây phía sau, ngả người về đằng trước cho một bên yếm rơi ra.
Ba đứa con gái miệng cười tươi hớn hở, tay đưa ra phía sau tháo nút áo yếm quàng qua vai, chúng ngả người về phía trước, tay phải e thẹn giữ lấy phía bên phải, phía bên trái hững hờ trắng nõn nà.
Ba tòa uy nghi đáng kỳ hoa thế gian. Triệu Cường ngượng đỏ mặt tía tai. Lời nói của Cường dường như Hùng không màng tới. Cường đứng lên ra phía trước cúi chào, họ Vương nhìn Cường miệng cười lớn hét lên:
- Cả ba đứa. Giữ nguyên như thế trở lại đây.
Cường đứng khúm núm trước mặt Hùng. Ba đứa con gái đụng chạm vào Triệu Cường rồi ngả vào người Thăng Hùng. Thăng Hùng hít hít hương thơm nhè nhẹ tỏa ra từ thân thể đám con gái đó.
Hùng gọi Cường khiến họ Triệu giật mình:
- Triệu Cường. Huynh tới đây kiểm tra cho ta. Trong ba đứa, đứa nào còn nguyên vẹn.
Triệu Cường ấp a ấp úng:
- Dạ dạ. Xin công tử đừng nói đùa với tại hạ. Tại hạ đâu gan nào dám làm việc đó. Kỳ hoa xin công tử hãy thưởng cho trọn.
Vương Thăng Hùng mắt trợn ngược quát tháo:
- Ta nói anh làm thì hãy làm. Như việc của họ Liêu đó, anh đã làm rất tốt. Nay ta chỉ có nhờ anh kiểm tra việc cỏn con như thế. Định chống lại ý lệnh của ta?
Triệu Cường run sợ chẳng dám nói lên lời, chỉ cúi đầu xin vâng mệnh của họ Vương. Ba đứa con gái chọng ghẹo Cường, những tiếng hoan hỉ, cười đùa khiến Cường lạc vào những mê muội quên lối, Cường nhắm mắt thả hồn theo đám con gái đó.
Những miên man, khao khát bỗng ùa về, Cường lao vào những đắm đuối dục vọng. Mặc cho Thăng Hùng quan sát từ phía xa.
Vương Thăng Hùng ngồi chễm trệ trên chiếc ghế, đôi mắt long sòng sọc nhìn bốn người đó mà tí tách ngậm chén trà. Nửa canh giờ đã trôi qua, Triệu Cường xộc xệch áo quần, lúi húi bước ra.
Thăng Hùng sắc mặt đã đổi khác khiến Triệu Cường không dám nhìn thẳng lên. Cường mở miệng nói với họ Vương:
- Bẩm công tử là cô gái yếm xanh.
Thăng Hùng cười phá lên, một chén nước sôi hắt thẳng mặt Triệu Cường. Thăng Hùng giơ chân đạp trúng mặt còn rát đỏ. Thăng Hùng đứng dậy, bước tới rồi sà vào chiếc giường phủ rèm thơm, lăn lộn giữa đám con gái còn lõa lồ trên đó, giả khóc mếu trước mặt Triệu Cường:
- Ôi Hồng Hoa, Cúc Hoa của ta. Ta chỉ bảo hắn kiểm tra mà sao nỡ lòng nào hắn lại vấy nhơ bẩn lên các nàng. Ta sẽ xử tên súc sinh họ Triệu đó để rửa nhục nhã cho các nàng.
Triệu Cường ôm mặt đau đớn, sau cơn hoan lạc thân xác không còn chút sức lực. Cường lầm lũi bước từ điện ra cửa phủ. Phủ vẫn vắng lặng không một bóng người.