Giọt Tình

Chương 111: Chương 111




Vừa thấy tên Hà Phong thì tôi không cầm được nước mắt.

Thấy tôi lại khóc thì Mộc Tử Thông hỏi: “Rốt cuộc là ai vậy? Không muốn thì đừng nghe, đừng khóc nữa em gái Nhã Hàm, con bé Đường Hân Nhiên cứ suốt ngày nổi loạn, làm việc thì không có trách nhiệm, nói em đẩy cô ấy thì anh cũng không tin..."

Bây giờ mà vẫn có người tin tưởng tôi, tôi hướng ánh mắt cảm kích về phía hắn, tôi do dự vài giây rồi bắt máy lên nghe. “Nhã Hàm... cậu vẫn khỏe chứ?"

Vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hà Phong thì tôi đã òa khóc lớn lên, cậu ấy bị tôi dọa đến mức gấp rút hỏi tôi bị sao vậy.

Tôi nghẹn ngào không nói, hỏi ngước lại cậu ấy gọi đến có việc gì không.

Hà Phong nói cậu ấy lo lắng cho tôi, hôm đó tôi không nghe điện thoại của cậu ấy nên cậu ấy sợ tôi có chuyện gì mới gọi điện thoại hỏi tình trạng của tôi.

Tôi sụt sịt mũi và nấc nghẹn hỏi cậu ấy: “Bây giờ cậu đang ở đâu vậy?”

Hà Phong do dự một vài giây: "Tớ đang ở nhà, cậu làm sao vậy?" “Cậu dẫn tớ đi có được không? Tớ đến nhà cậu ngay, cậu đưa tớ đi đi, Hà Phong... có được không?"

Điện thoại bỗng dưng im lặng, tôi bồn chồn cầm lấy cái điện thoại mà lo sợ cậu ấy sẽ từ chối tôi. "Cậu... nói thật chứ?” “Đúng vậy! Tớ không muốn bị khống chế nữa, Hà Phong, tớ yêu cậu nhưng trước đây đã bị Đường Kiêu uy hiếp, anh ấy không cho tớ đến bên cậu nên tớ mới rời xa cậu... tớ thích cậu và tớ không muốn bỏ lỡ, cậu dẫn tớ đi có được không?”

Tôi lại khóc đến mức mất kiểm soát, những ngày tháng như vậy tôi đã chịu đủ rồi, tôi không muốn ngày trôi qua ngày cứ thể đánh mất thanh xuân nữa, tôi muốn có một gia đình, một gia đình hoàn chỉnh, cuộc sống bây giờ khiến tôi hoàn toàn không thấy được tương lai.

Mộc Tử Thông cứ thế lặng lẽ nhìn tôi khóc nhưng hắn không làm gì cả, hắn chỉ không ngừng đưa khăn giấy sạch cho tôi.

Việc làm của hắn ta khiến tôi rất cảm kích, ít nhất hắn ta không giống như đám người kia, trước kia là do tôi khờ nên mới nghĩ Đường Kiêu ít ra cũng có chút tình cảm với tôi nhưng xem ra hoàn toàn không phải như thế.

Anh ta vốn dĩ không hề thích tôi, anh ta chỉ muốn thỏa mãn dục vọng xác thịt mà thôi.

Quyết định tốt nhất chính là nhanh chóng rời khỏi.

Tôi phải rời khỏi anh ta, càng sớm càng tốt. “Nhã Hàm, nếu cậu đã nói thế thì tớ sẽ không bỏ mặc cậu đâu, vậy đi, cậu hãy đến nhà tớ, ngày mai tớ sẽ mua vé máy bay, chúng ta sẽ cùng nhau đi Mỹ

Tôi không hề do dự: “Được thôi, sau này cậu đi đâu thì tớ sẽ đi đó.”

Sau khi quyết định xong thì Mộc Tử Thông nhìn chằm chằm vào tôi, một lúc sau thì hắn đã tò mò hỏi. “Cô nghĩ kỹ chưa vậy? Cô muốn bỏ đi với người khác thật à?”

Tôi gật gật đầu: "Đúng vậy, thật ra giữa tôi và Đường Kiêu không như những gì mọi người nghĩ đâu, mối quan hệ giữa tôi và anh ấy không tốt lắm đâu.. “Vậy sao?” Mặt hắn ta trông rất bất ngờ. "Nói thật thì em gái Nhã Hàm à, anh và Đường Kiêu quen nhau từ thời học cấp ba, những năm qua có rất nhiều người phụ nữ đi đi đến đến nhưng em lại là người bên cạnh cậu ấy lâu nhất đấy...

Tôi khẽ cười: “Vậy thì chứng minh được điều gì, điều đó chỉ chứng minh là tôi chịu đựng giỏi hơn những người phụ nữ khác mà thôi..." “Tôi đã từng ly hôn một lần rồi nên tôi biết sự quan trọng của gia đình đối với tôi, tôi là một người thiếu cảm giác an toàn, cuộc sống lý tưởng của tôi chỉ là muốn có một gia đình hoàn thiện thôi, tôi muốn có một người chồng yêu thương tôi mà thôi...”

Mộc Tử Thông nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông: “Vậy được thôi, làm người tốt làm cho trót, anh sẽ đưa em đến nhà cậu kia. Em gái Nhã Hàm, nói thật thì em có thể đi theo anh, anh đảm bảo sẽ toàn tâm toàn ý đối với em...

Câu nói vừa rồi của hắn khiến tôi giống như bị sét đánh ngang tai vậy, tôi hoài nghi nhìn hắn ta.

Lúc này thì hắn cười lớn lên: “Gạt em thôi, xem em kìa, khẩn trương như vậy làm gì chứ?"

Nghĩ lại thì cũng phải thôi, Mộc Tử Thông và Đường Kiêu là cùng một loại người, họ có cả vườn ong bướm thì làm sao mà có hứng thú với loại phụ nữ như tôi chứ

Xem cuộc sống thường ngày của hắn và Đường Kiêu thì chẳng qua là lấy tôi làm công cụ để chọc tức đối phương mà thôi.

Dùng một góc độ khác để nhìn, nếu như hắn thích tôi thì sẽ không giúp Đường Kiêu nói đỡ lời rồi.

Chúng tôi không nói gì nữa mà hắn đưa thẳng tôi đến dưới lầu khu nhà Hà Phong nói, từ xa tôi đã thấy một người đàn ông cao cao ốm ốm mặc chiếc áo thun tay ngắn màu trắng và chiếc quần jean đang đợi ở cửa.

Lúc này tôi bỗng có một cảm giác, cảm giác này giống như năm năm về trước, tôi đứng ở khuôn viên trường đại học và thấy cậu ấy mỉm cười đi về phía tôi.

Chỉ khác là ngày đó cậu ấy đối với tôi là thứ rất xa xăm mơ hồ còn bây giờ là sự hạnh phúc đang gần trong tầm tay.

Vừa mở cửa xe thì Mộc Tử Thông đã gọi tên tôi, tôi quay đầu lại thì hắn nhìn tôi cười nói: “Nếu như em đã chọn lựa con đường này thì anh chúc em hãy thật hạnh phúc nhé.”

Tôi miễn cưỡng nở ra một nụ cười méo mó: “Cám ơn anh.”

Nói rồi thì tôi đi về hướng của Hà Phong.

Rất gần rồi, cậu ấy vẫn là khuôn mặt của ngày xưa, sạch sẽ gọn gàng, trên gương mặt cậu ấy hoàn toàn không có chút dấu vết gì của thời gian cả.

Tim tôi bây giờ đang đập rất nhanh.

Cậu ấy nhìn kỹ khuôn mặt của tôi, trên đó vẫn còn vết bạt tay chưa phai. “Ai đánh cậu vậy? Có phải là Đường Kiêu không?”

Tôi lắc lắc đầu: “Không phải anh ấy nhưng điều này không quan trọng, cậu nói sẽ dẫn tớ đi đúng không?”

Cậu ấy mỉm cười vén những lọn tóc bù xù ra sau tại tôi: “Tất nhiên rồi, chúng ta hãy về lấy đá chườm cho bớt sưng trước nhé."

Tôi mỉm cười gật đầu và lên lầu với cậu ấy, lúc này Đường Kiêu bỗng gọi điện đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.