Hà Phong đến rồi.
Cậu ấy cũng đến chợ này để mua đồ ăn, lúc này cậu ấy đứng ở quầy bên cạnh, trên tay cậu ấy đang cầm theo một túi quả hồng trong rất bắt mắt, còn vì sao nói bắt mắt thì có thể là bởi vì cậu ấy trông bắt mắt nên những thứ trên tay cậu ấy sẽ trở nên lấp lánh theo.
Lúc này tôi mới phát hiện là từ sau khi tôi gặp mặt Dương Hân thì tôi cũng không liên lạc với cậu ấy nữa, có lẽ tôi không thích cậu ấy nhiều như trong tưởng tượng, nếu không khi nghe tin cậu ấy có tình mới thì tôi đã chạy đến làm ầm hết cả lên rồi.
Thế nhưng tôi không hề làm ầm ĩ, khi tôi nhận được hình ảnh giường chiếu của cậu ấy và Dương Hân thì tôi không hề có những thay đổi cảm xúc quá lớn, ngoại trừ chuyện tức giận với việc Dương Hân đã đạt được thứ cô ta mong muốn.
Tình cảm thuần khiết mà tôi tôn thờ thời đại học đùng một cái đã biến thành những bong bóng tan vỡ, người đàn ông đang đứng trước mặt tôi từ vị trí cao cao tại thượng bỗng chốc rơi xuống dưới hố sâu rồi biến trở lại thành người đàn ông bình thường như bao người khác.
Những câu nói tình tứ mà cậu ấy từng nói bây giờ cũng không còn lay động lòng người nữa. Người đàn ông hôm đó dùng hết sức mình để đưa tôi đi bây giờ lại trở nên thật xa la.
Tôi nghĩ tôi có bệnh ưa sạch sẽ trên tinh thần, những thứ người khác dùng qua tôi sẽ chê bai nên bây giờ phản ứng khi tôi thấy Hà Phong cũng không còn nhiệt tình như trước nữa.
Thế nhưng người như Đường Kiêu bên cạnh tôi thì tôi lại không quá kháng cự, có thể là. bởi vì ngoài Khương Chí Cang thì anh là người tiếp theo đụng vào người tôi nên tôi mới không kháng cự anh ta.
Trong lúc tôi đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì cậu ấy tiến đến véo nhẹ vào mặt của tôi. “Cậu đang nghĩ cái gì thế, tớ gọi mà cậu cũng không nghe thấy.”
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra mà khi cậu ấy sờ mặt tôi xong thì tôi vô thức lấy tay chùi chùi mặt. Động tác nhỏ này của tôi đã bị cậu ấy nhìn thấy, sắc mặt cậu ấy có chút thay đổi nhưng rất nhanh chóng lại che lấp đi.
Không khí có một chút ngại ngùng, tôi ý thức được mình đã làm sai nên đang nghĩ cách để bù đắp cho cậu ấy, dù sao thì trong chuyện cậu ấy và Dương Hân, cậu ấy cũng là người bị hại.
Là tôi đã dùng ánh mắt khác thường để nhìn cậu ấy. “Hà Phong, thật trùng hợp... sao cậu cũng đến mua thức ăn à?”
Lẽ ra hôm nay cậu ấy phải đi làm mà, hôm nay không phải cuối tuần hay ngày lễ mà cậu ấy lại đi mua thức ăn, chẳng lẽ cậu ấy cũng giống như tôi bị đi làm trễ nên mới đi chợ để giết thời gian à?
Nụ cười của cậu ấy có chút miễn cưỡng: “Bởi vì ngày mai tớ phải đi công tác nên hôm nay cũng có chút thời gian rảnh rỗi.
Tôi “ừ” một cái rồi bắt đầu tìm kiếm chủ đề cho bớt ngại ngùng đi. “Thế còn cậu, dạo này sao rồi? Có còn ở bên Dương Hân không?”
Vừa thốt ra thì tôi bắt đầu nghĩ tiêu rồi tiêu rồi, đây là chỗ đau của người ta, sao mày lại dám khui ra giữa ban ngày ban mặt như vậy chứ?
Sắc mặt cậu ấy trở nên trắng bệch, nở một nụ cưới miễn cưỡng: “Nhã Hàm, đến bây giờ tớ mới hiểu rõ tâm trạng khi cậu bị Đường Kiêu uy hiếp, lúc trước là tớ không hiểu cậu, hiểu lầm cậu rồi.”
Cuối cùng thì cũng có người hiểu được cảm giác của tôi, tôi thở phào một cái giống như là đã dỡ bỏ ngọn núi đè lên người bấy lâu nay vậy, bỗng chốc có cái cảm giác trời quang mây tạnh vậy.
Tôi xua xua tay: “Không sao không sao, đó cũng là chuyện đã qua rồi, cậu sao rồi, Dương Hân không chạy đến công ty cậu làm ầm ĩ nữa chứ?”
Hà Phong cười đau khổ: “Làm ầm ĩ thì không có nhưng con người cô ta quá cố chấp, những lời tôi nói thì cô ấy hoàn toàn không nghe mà chỉ tin vào những ý nghĩ chủ quan của cô ấy thôi, ở bên cạnh cô ấy tôi thấy thật mệt mỏi.”
Bây giờ thì tôi bắt đầu thông cảm với cậu ấy, trước đây khi chưa trở mặt với Dương Hân thì cô ta đã là con người như thế, chỉ là lúc đó tôi quá ngây thơ nên mới xem cô ta là bạn tốt, tôi luôn bao dung cô ta nên không hề nhìn rõ con người giả tạo của cô ta.
Trong khi tôi đang nghĩ về chuyện quá khứ thì Hà Phong đột nhiên hỏi tôi: “Nhã Hàm, cậu có yêu Đường Kiêu không?”
Sao đột nhiên cậu ấy lại đặt câu hỏi như vậy chứ?
Cái này thì tôi cũng không rõ nữa, lúc trước tôi cứ ngỡ giữa tôi và anh chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi nhưng sau này có lẽ đã có chút “phim giả tình thật” nên mới khiến bản thân phải đau khổ như thế.
Ngay lúc tôi níu lấy Hà Phong, tôi nghĩ cậu ấy là thuốc cứu mạng sẽ đưa tôi ra khỏi bể khổ nên muốn nhanh chóng cùng cậu ấy rời khỏi chỗ này, bây giờ nghĩ lại thì đó chỉ là cái cảm giác an toàn nhỏ nhoi đang tác quái mà thôi. “Khụ khụ... Tôi ho nhẹ hai tiếng, thầm nghĩ nên trả lời như thế nào đây. “Nói sao đây, tớ và anh ấy là hai thế giới khác nhau, anh ấy không như tớ, tớ muốn có cảm giác an toàn còn anh ấy thì thích cảm giác mới lạ nên cho dù bây giờ chúng tớ bên cạnh nhau nhưng tin chắc không bao lâu nữa thì có thể sẽ không còn quan hệ gì cả.”
Hà Phong hơi trầm tư còn tôi thì lại tiếp tục lựa rau, măng cà chua cải thảo cứ thế để lung tung trong giỏ, trán của tôi đang ướt đẫm mồ hôi.
Một lúc sau đột nhiên cậu ấy hỏi tôi: “Vậy... nếu như có sau này thì tớ có còn cơ hội không?”