Tiểu thương ở chợ đêm gay gắt phản đối việc giải tỏa chợ, Tống Linh cũng biết được thông tin này, dù rất bất mãn với điều đó, nhưng bây giờ cô không muốn xuất hiện để gặp Lý Gia Hạo và Trương Thiệu Mai.
“Thẩm Tước.”
Thẩm Tước đang trông nôm sạp mỹ nghệ, nghe Tống Linh gọi liền xoay người lại, hỏi: “Tống Linh, có chuyện gì à?”
“Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi, tôi không biết phải báo đáp anh như thế nào?”
“Tôi là cam tâm tình nguyện, đâu cần cô phải báo đáp gì.”
Tống Linh im lặng một lúc mới nói tiếp: “Bây giờ tôi có thể tự lo được rồi, anh không cần phải ở đây chịu cực khổ như vậy, chợ đêm nay mai không biết sẽ ra sao, anh...”
Thẩm Tước ngắt lời cô: “Tống Linh, cô không cần nói tiếp, tôi hiểu ý cô, có phải cô muốn đuổi tôi đi?”
Tống Linh lắc đầu: “Tôi không có ý đó, làm sao tôi có thể đuổi ân nhân của mình cơ chứ? Chỉ là...”
“Chỉ là cô muốn tôi trong lúc chợ đêm đang gặp khó khăn liền bỏ đi?”
“...”
Thẩm Tước nắm lấy tay của Tống Linh, như mọi khi, cô rụt tay về nhưng lần này Thẩm Tước không cho cô có cơ hội đó.
“Tống Linh, tôi không muốn cô xem tôi là ân nhân. Tôi biết mình không ưu tú về mọi mặt, lại không biết ăn nói, nhưng tôi cũng có ưu điểm của mình.”
“...”
“Ưu điểm lớn nhất của tôi đó là chọn cô.”
Tống Linh theo bản năng giật mạnh tay mình về, Thẩm Tước lại nói: “Tống Linh, tôi yêu cô!”
“Tôi...”
Thẩm Tước bật cười thành tiếng để xóa đi sự ngượng ngùng lúc này của hai người.
“Cô yên tâm, tôi không phải nói ra là để ép buộc cô, cũng không phải để cô trả lời, tôi chỉ là muốn cô tiếp nhận thông tin xác thực này từ tôi.”
“Thẩm Tước...”
Thẩm Tước lại ngắt lời: “Yêu người, người không yêu mình, đó là chuyện rất bình thường trong cuộc sống, tôi hiểu điều đó, vì thế tôi không hề có ý định chiếm giữ, cô không cần phải nghĩ gì hết. Tống Linh, hãy để tôi bên cạnh chăm sóc cô, cho đến khi kiếm được tiền làm phẫu thuật mắt cho cô, khi mắt cô có lại ánh sáng, người đầu tiên cô nhìn thấy là tôi thì còn hạnh phúc nào bằng?”
Tống Linh trầm mặt, cô biết rõ tình cảm của Thẩm Tước dành cho mình, nhưng trái tim của cô đã quá đầy, không thể chứa thêm bất cứ người đàn ông nào khác.
Đã ba năm rồi, phẫu thuật ghép giác mạc đã hai lần đều thất bại, tài chính thì hạn hẹp, Thẩm Tước vẫn không bỏ cuộc, muốn cô có lại ánh sáng từng có, nhưng cô thì đã bỏ cuộc rồi...
“Tống Linh, nếu thật sự không thể giúp cô có lại ánh sáng, tôi sẽ là đôi mắt của cô.”
Nợ tiền có thể trả, nợ tình là món nợ khó trả nhất.
Tống Linh lắc đầu: “Thẩm Tước, anh đừng đối tốt với tôi như vậy, tôi không báo đáp nỗi ân tình này.”
“Tôi có kêu cô báo đáp sao?”
“Tôi...”
Thẩm Tước dù không biết được quá khứ của Tống Linh, không biết được tâm tư của cô, nhưng lại biết rõ, cô mãi mãi không thể dành tình cảm cho anh hay bất cứ người đàn ông nào khác ngoài người trong tim cô. Anh lại cười cười xóa đi không khí ngột ngạt hiện tại.
“Bỏ đi, chúng ta vốn dĩ không thích hợp để nói đến chuyện này.”
* * *
Tống Linh đang ngồi trong nhà thì ngửi thấy một mùi nước hoa rất thơm, nhưng cô chưa bao giờ xài nước hoa nên không biết là loại gì, chỉ biết chắc đây là mùi của nữ.
“Ai đấy?”
Trương Thiệu Mai chậm rãi vỗ tay, “Quả thật người ta nói không sai, người mù có chiếc mũi và đôi tai rất thính.”
Tống Linh nghe giọng không nhận ra ai mà mình quen, qua cách nói cũng thấy không phải người đối tốt với mình.
“Cô là ai, vào nhà tôi làm gì?”
“Cô không nhận ra giọng nói của tôi sao?”
“???”
“Tôi là Trương Thiệu Mai, vợ sắp cưới của Gia Hạo.”
Bất giác bàn tay Tống Linh bấu chặt vào mặt bàn gỗ, trong lòng trỗi lên cảm giác cay đắng, cái tên này cô nhớ rất rõ, cô ta lại còn cố tình cho vế sau vào. Tống Linh cười khẩy.
“Coi bộ cuộc hôn nhân này kéo dài không biết tới khi nào, ba năm trước cô đã báo tin hai người sẽ kết hôn, đến bây giờ vẫn chỉ là “sắp” mà thôi.”
Trương Thiệu Mai nhoẻn miệng cười, bước đến ngồi ở ghế đối diện, nét mặt tựa hồ tĩnh lặng nhưng lòng lại dậy sóng không yên.
“Báo với cô, hai tháng nữa chúng tôi chính thức kết hôn, Gia Hạo cũng đã biết cô đang sống nhờ chợ đêm cho nên mới mua khu đất đó tặng tôi.”
Một trận đau đớn xuyên tim, Tống Linh im lặng.
“Cô biết điều thì hãy rời khỏi nơi này để người dân chợ đêm được an yên, bằng không, tôi sẽ phá hoại nó.”
“Tại sao cô phải làm như vậy?”
“Bởi vì tôi thấy cô chướng mắt.”
Chướng mắt?
“Vì cô không tự tin vào bản thân, không tin vào tình cảm Gia Hạo đối với mình?”
Nói trúng tim đen, Trương Thiệu Mai không dõi khống chế tâm trạng bản thân bằng Tống Linh, cô ta cao giọng: “Tống Linh.”
Đôi mắt của Tống Linh vô hồn, cơ bản là không ai nhìn ra suy nghĩ của cô.
“Không ngờ là tôi đã nói đúng. Cô yên tâm, tôi và Gia Hạo, vốn dĩ không có mối liên thông nào, bây giờ... không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.”
“Phí lời.”
“...”
Trương Thiệu Mai đứng lên, cay đắng nhìn Tống Linh, nói lời cuối rồi rời đi.
“Ngày nào cô còn ở đây, ngày đó chợ đêm sẽ không yên. Cô chính là nguyên nhân khiến tôi hủy hoại cuộc sống của bọn họ, cô hiểu rồi chứ?”
Tống Linh lại một lần nữa bị đả kích, cứ tưởng trốn chạy là sẽ được yên thân, ngờ đâu lại đuổi cùng giết tận, cô bị hại như vậy chưa đủ thê thảm hay sao? Năm ấy nếu như cô không muốn trốn chạy Lý Gia Hạo thì có lẽ đã để Thẩm Tước truy tội danh kẻ đứng sau lưng tên thối nát kia là Trương Thiệu Mai rồi, bây giờ cô ta còn muốn hại con đường kiếm sống của người dân vô tội.
~(hết chương 8)~