Giữ Chặt Em Đi 1: Hãy Quên Chúng Ta Từng Yêu

Chương 7: Chương 7: Tiếp nhận thông tin




Chiếc xe của Lý Gia Hạo bị xe của Cố Thiên Sơ đang lái chặn lại, trong xe còn có Triệu Ngân Lam và Lan Tuệ Như.

Trợ lý tay đặt trên vô lăng, quay ra sau nói: “Phó chủ tịch, có người chặn ở đầu xe chúng ta.”

Đôi mày cương nghị liền nhíu lại, Lý Gia Hạo lạnh nhạt nói: “Cậu giải quyết đi.”

Ba cô gái bước ra, tiến về xe của Lý Gia Hạo, gạt trợ lý sang một bên, gõ cửa kính ngay vị trí của Lý Gia Hạo ngồi.

Lý Gia Hạo không hề có động thái nào tỏ ý muốn tiếp chuyện với bọn họ.

Cố Thiên Sơ bước vào vị trí lái xe của trợ lý để ngồi, nói: “Nếu anh không xuống xe để nói chuyện, buộc em phải lái xe đi, đương nhiên anh có cơ hội lựa chọn.”

Lý Gia Hạo thanh âm bình thản hỏi: “Có chuyện gì?”

Cố Thiên Sơ quay người xuống, liếc nhìn một lượt người anh, quả thật phong thái hoàn toàn khác, không còn là Lý Gia Hạo của trước đây.

“Anh không được mua đảo Fuli và chợ đêm đó.”

“Cho tôi một cái lý do.”

“Vì Tống Linh.”

Lý Gia Hạo xoay xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của mình, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt không cảm xúc.

“Xem ra cô ta rất có ảnh hưởng.”

“Chẳng lẽ không ảnh hưởng được anh?”

Khóe môi khẽ nhếch lên khó thấy được nụ cười mỉa mai của anh. Thanh âm lạnh nhạt cất lên: “Chỉ vì một người phụ nữ mà khiến tôi hủy bỏ quyết định mua bán lớn như vậy, có phải là các cô đề cao cô ta quá rồi không?”

Cố Thiên Sơ nghe những lời vô tình vô nghĩa ấy cảm thấy nóng bừng bừng trong người.

“Không đề cao cô ấy, mà là ngu ngốc đề cao tình cảm của anh giành cho cô ấy.”

Lý Gia Hạo khẽ cười, “Vậy thì cô nói đúng rồi, là ngu ngốc, vậy nên cô có thể đi được rồi.”

“Lý Gia Hạo, anh như vậy, Tống Linh không bỏ mới là ngu ngốc.”

Lý Gia Hạo bị câu nói ấy đâm một nhát xoáy vào tim, thật sự đã bị đả kích, thật sự đã bị đụng trúng ngay vết thương.

“Nếu ngày ấy Tống Linh không bỏ đi thì liệu mẹ anh có chấp nhận cho hai người cưới nhau không? Rồi cái cô Thiệu Mai kia có gây rắc rối cho cô ấy hay không?”

“???” Lý Gia Hạo khẽ nhíu mày nhìn Cố Thiên Sơ với vẻ khó hiểu.

“Tống Linh từng nói với bọn tôi là mẹ anh không chấp nhận nó làm con dâu, ai mà biết được bà ta đã nói gì khiến Tống Linh phải ra đi. Không chừng sự ra đi đó lại có liên quan đến bà ấy.”

Lý Gia Hạo kinh ngạc với thông tin này, ngón tay đang xoay chiếc nhẫn bỗng nắm chặt nó lại.

Cố Thiên Sơ nói thêm một câu rồi bỏ đi: “Lý Gia Hạo, nếu còn chút tình cảm nào đối với Tống Linh, thì xin anh, hãy để người dân của trấn Đài Anh không phải mất đi việc làm, đừng thay đổi mọi thứ.”

Lý Gia Hạo sụp mi mắt xuống, trái tim không thể tiếp tục cầm cự, như vậy là đã quá đủ, anh không muốn ai nhắc đến Tống Linh, anh chỉ muốn vùi sâu tình cảm ấy vào trong tận tâm can để nó mãi mãi nằm yên ở đấy.

Anh thật sự sợ, sợ nỗi nhớ ấy lại tiếp tục bộc phát, tiếp tục dày vò tâm trí anh, anh hận, hận con người ấy, tại sao lại ra đi đột ngột không một lý do như vậy? Nguyên nhân thậm chí cũng không cho anh biết. Suốt mấy năm nay, số di động vẫn không hề thay đổi, vậy mà tại sao cô không nhắn một tin nào cho anh?

Lý Gia Hạo trước khi đặt bút ký vào giấy mua bán đã nhớ đến những lời Cố Thiên Sơ nói, sau đó buông bút xuống, đi ra ngoài trước bao nhiêu ánh mắt bàng hoàng của mọi người.

Bà Chu Tích chạy lại níu tay con trai để hỏi cho ra lẽ, có biết hành động mình đang làm sẽ gây ra chuyện gì hay không?

Lý Gia Hạo nghiêm mặt, hỏi: “Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?”

Bà Chu Tích không hiểu con mình đang đặt vấn đề gì, đứng trân người cho đến khi nghe câu tiếp theo.

“Ba năm trước, khi con sang Mỹ, mẹ đã nói gì với Tống Linh về hôn lễ của bọn con?”

Chu Tích nghe đến cái tên kia liền không vui, đã ba năm rồi mà con trai mình vẫn nhớ đến hay sao? Nay con lại dám chấp vấn bà mẹ này với thái độ đó?

“Có phải mẹ ép cô ấy ra đi?”

“Con nghĩ mẹ có thể nói gì đến mức khiến nó ra đi không một lời từ biệt? Nếu mẹ làm vậy thì đã làm ngay từ đầu khi hai đứa còn chưa đi quá xa rồi cần gì phải đợi con lún sâu vào tình cảm với nó mới chia cắt hai đứa?”

“...”

“Mau đi vào cho ký tên cho mẹ.”

Lý Gia Hạo suốt mấy năm nay vì Tống Linh ra đi mà buông xuôi tất cả để cho mẹ của mình điều khiển, đến chuyện trăm năm anh cũng không tha thiết, muốn đặt đâu thì anh lấy đó, huống gì Trương Thiệu Mai là thanh mai trúc mã với anh, tình cảm coi như cũng tốt dù không phải là tình yêu.

Anh tiến đến ký vào giấy mua bán kia, chính thức trở thành chủ nhân của đảo Fuli và khu đất chợ đêm, cuộc sống của người dân trấn Đài Anh bấy giờ đã nằm trong tay anh, nếu anh phá hủy, bọn họ cũng bị hủy hoại tiền đồ.

...

Lý Gia Hạo nhận lệnh của mẹ đưa Trương Thiệu Mai đến trấn Đài Anh để thăm chơi. Ngồi trên bãi cát vàng, làn gió thổi sượt qua mái tóc dài của Trương Thiệu Mai, cô nhìn ra ngoài mặt biển xanh gợn sóng.

“Đây là lần đầu em đến đây, người dân thật chân chất, cảnh nơi đây cũng rất đẹp.”

Anh im lặng không nói gì.

Trương Thiệu Mai quay sang nhìn anh, dịu dàng nói: “Gia Hạo, nếu em gọi anh một tiếng bạn trai, anh có dám đồng ý không?”

Anh nhíu mày, quay sang nhìn cô, im lặng một lúc rồi lên tiếng.

“Bạn trai tức là không phải bạn gái, anh đương nhiên không cần em gọi cũng đồng ý.”

“Anh hiểu rõ ý em không phải vậy.”

Lý Gia Hạo khẽ nhếch môi cười khẩy, nét mặt vẫn lạnh nhạt, nói: “Nếu bạn trai không cần phải kết hôn, anh chấp nhận để em gọi cả đời.”

Trương Thiệu Mai tự giận bản thân lẽ ra không nên hỏi để rồi bị người ta tổn thương như thế.

Cô đưa tay choàng qua cổ anh, mỉm cười, nói: “Đừng cử động.”

Anh ngạc nhiên, khẽ nhếch môi cười như có như không, hỏi: “Chuyện gì?”

“...” Trương Thiệu Mai im lặng, đợi Tống Linh đi ngang qua khỏi tầm nhìn của hai người rồi mới vui vẻ nói: “Trong mắt anh có một người.”

Lý Gia Hạo cười khẩy, cảm thấy những trò của Trương Thiệu Mai thật nhàm chán, trong tâm anh lại hiểu rất rõ, nếu thay vào đó là Tống Linh, có lẽ anh sẽ mặt mày vui vẻ mà tiếp nhận loại đãi ngộ này.

Anh gỡ tay cô xuống rồi nhìn ra một khoảng nào đó, vô tình nhìn thấy bóng lưng của một cô gái dắt theo chó đang đi ở phía trước cách cũng đã xa, trong đầu liền hiện lên duy nhất một suy nghĩ, hơi giống Tống Linh thì phải.

Trương Thiệu Mai đương nhiên đã thấy rất rõ, cô vô cùng hoảng hốt nhưng lại diễn xuất cực hay, thật may là đã che giấu được vị hôn phu của mình.

Cô không ngờ Lý Gia Hạo đi loanh quanh khắp nơi tìm kiếm không ra, rốt cuộc cô ta lại ở ngay đây.

Cô ta sai người đi tìm nơi ở hiện tại rồi theo dõi hành tung của Tống Linh. Tay chân nhanh nhẹn, rất mau đã có thông tin, biết được đôi mắt của Tống Linh đã bị mù, Trương Thiệu Mai nghĩ như vậy càng tốt, Tống Linh sẽ không gây rắc rối cho mình.

Trương Thiệu Mai tìm cách phá hoại cuộc sống của Tống Linh với mong muốn Tống Linh rời khỏi nơi này, ngày nào cô còn ở lại, ngày đó Trương Thiệu Mai không thể sống yên.

Trương Thiệu Mai hợp tác với một số nghị viên để dẹp đi chợ đêm, xây dựng dãy phố cao tầng phong cách cổ kính như khách điếm ngày xưa của Trung Quốc, người dân muốn buôn bán thì thuê với giá trên trời.

Lý Gia Hạo biết được tin, lập tức nỗi giận, tùm đến phòng của Trương Thiệu Mai để hỏi chuyện.

“Em làm như vậy có gì sai? Cải tiến, nâng cao cuộc sống người dân, phát triển trấn, chẳng phải là quá tốt?”

“Vấn đề là bọn họ không có khả năng thuê với giá cao như vậy. Hành động đó là đang phá hoại cuộc sống của bọn họ.”

Trương Thiệu Mai đương nhiên hiểu, nhưng chỉ có cách như vậy mới khiến một kẻ mù lòa như Tống Linh không còn nơi có thể dung nạp mà rời khỏi nơi này, tìm nơi khác mà đến.

“Em không phá hoại, đây là cải cách cuộc sống.”

Lý Gia Hạo nghiêm mặt, đứng lên, nói một câu rồi rời khỏi nơi này.

“Em như vậy, làm sao có thể làm phu nhân chủ tịch tương lai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.