Editor: Nana Trang
Lúc A Mộc trở lại thì luôn cúi đầu.
Nàng nhẹ nhàng kéo tay áo nam nhân, cảm xúc hết sức sa sút.
Vốn đang xem kịch bóng nhàm chán kia, Lý Dục không có hứng thú gì, lúc này A Mộc lại mang dáng vẻ như gặp quỹ tới, càng khiến cho tâm tình của hắn không tốt.
Đương nhiên A Mộc không rảnh quan tâm đến tâm tình của hắn, chỉ cúi thấp đầu: "Điện hạ, có chuyện này muốn nói."
Âm thanh của nàng thấp đến mức không nghe thấy được, tiếng chiêng trống trên đài vang dội, dưới đài hỗn loạn một mảnh, nhưng Lý Dục lại nghe rõ được, bởi vì A Mộc nói mãi.
Hắn đành phải xoay người lại: "Chuyện gì?"
A Mộc tiến sát lại chút: "Điện hạ, ta có thể đi về trước không, nơi này thật sự đau quá."
Trong lúc nói chuyện nàng ấn tay vào bụng mình, nhìn sắc mặt trắng bệch quả thực không giống làm bộ, cũng là nàng muốn tới, mà cũng là nàng muốn đi. Lý Dục im lặng nhìn nàng: "Đi thôi."
Hai mắt A Mộc ửng đỏ, vội vàng cùi đấu lùi ra.
Nàng đúng là đau bụng thật nhưng không ghê gớm như nàng nói, phủ Thái tử mời Lý Dục, nếu đã đến thì không qua nửa đêm không về được, Trường Lộ đưa A Mộc đến ngoài cửa chính, còn đặc biệt dặn nàng đừng chạy loạn khắp nơi, mau về phủ đi.
Đương nhiên nàng không có thời gian đi loạn, ra khỏi phủ Thái tử quả nhiên có người đi theo nàng.
A Mộc vẫn luôn ngoan ngoãn đi về hướng phủ Tấn Vương, thẳng đến khi vào cửa sau mới thoát khỏi theo dõi, nàng rất muốn trở về phòng của mình nằm, không muốn làm cái gì cả, nhưng nàng không thể, mượn bóng đêm che lấp trèo tường ra khỏi phủ Tấn Vương lần nữa.
Vào canh giờ này, nếu quả thật Hàn Tương Tử vào hoàng cung, vậy cũng sắp trở về rồi.
A Mộc ra khỏi phủ Tấn Vương thì đi thẳng đến ngõ số chín, cửa chính tiểu viện lại mở ra, nàng biết đây là ký hiệu Hàn Tương Tử không có ở nhà, cũng chỉ dựa vào trong ngõ tối chờ đợi.
Nàng cần phải tỉnh táo, nàng cần phải có lựa chọn.
Gió đêm mang theo khí lạnh sau cơn mưa thổi qua người nàng, không biết đợi bao lâu, rốt cục có tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa tới gần, A Mộc thì người ra, nhìn thấy rõ là Hà Kỳ Chính đánh xe thì bước nhanh ra ngoài.
Trên đường không có người đi đường qua lại, A Mộc bất chợt quỳ hai gối xuống trước cổ xe ngựa.
Hà Kỳ Chính vội vàng ghì ngựa lại, xoay người nói: "Là A Mộc."
Người trong xe vừa mới từ hoàng cung về, không vén màn xe lên, chỉ khẽ ừ một tiếng: "Để nó lên đây."
A Mộc nhanh chóng đứng dậy, đi tới chui lên xe.
Trong xe có một chiếc đèn mờ, nam nhân xõa tóc dài ra, da thịt trắng nõn càng làm ông trẻ tuổi hơn, Hàn Tương Tử ngồi dựa vào vách xe, một tay đang bấm Phật châu trong tay mình.
A Mộc ngồi xuống, ngước mắt nhìn ông: "Phụ thân."
Hàn Tương Tử vẫn chỉ vân vê Phật châu: "Chuyện gì? Không phải đi với Thế tử xem kịch bóng sao? Sao về nhanh vậy?"
Hai mắt A Mộc ửng đỏ: "Còn nhìn thấy a tỷ, nhìn tỷ ấy có vẻ sống rất tốt, con cũng rất vui mừng."
Nam nhân cười nhạo một tiếng, vẫn không nhìn sang: "Sao không hỏi hôm nay tiến cung kết quả thế nào? Không sợ ngày mai con không ra được khỏi phủ Tấn Vương à?"
A Mộc lắc đầu: "Nếu phụ thân nhận lời con, sẽ làm được."
Nhìn dáng vẻ của nàng có chút ngốc, Hàn Tương Tử nhíu mày nhìn nàng, không khỏi thở dài: "Năm đó nhìn thấy hai người các con đã cảm thấy là một phiền toái, không ngờ đã nhiều năm như vậy mà vẫn còn phiền, hiện tại a tỷ con đã rời khỏi Phù Dung Lý, trong phủ viện Triệu Thị cũng đã nhà cửa không yên, con xem như trò cười là được, đừng tiếp tục nhớ đến chuyện lúc trước nữa, làm tốt Hàn Mộc của con, tương lai còn trông cậy vào con chăm sóc cho ta khi về già mới đúng."
A Mộc mím môi, cúi đầu không nói lời nào.
Hiếm khi Hàn Tương Tử kiên nhẫn mở miệng với nàng: "Thời gian Thái tử Triệu quốc hồi Triệu dời lại hai tháng, hôm nay ta phá lệ vào cung, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng không có ngày yên ổn... Nhưng cũng không sao, qua một thời gian yên tĩnh lại ta tìm việc cho con làm, đừng làm những chuyện trộm cắp kia nữa, đường đường chính chính mà sống quan trọng hơn."
A Mộc cũng biết, một khi thật sự dấng thân vào trong đó, e rằng không thể dễ dàng thoát thân.
Bản thân nàng thật đúng là thành điểm yếu của Hàn Tương Tử, ngẩng đầu nhìn cha nuôi, tâm tư nàng cực kỳ phức tạp, một khi phải