Giữa Chốn Phù Dung

Chương 33: Chương 33: Thiếu






Editor: Nana Trang

Rõ ràng là muốn giữ chân nàng, lý do gì cũng đều quang minh chính đại.

A Mộc đứng ở bên giường, trong tay còn cầm một ghế tròn, cả người ướt nhẹp vẫn đang nhỏ nước, đang kinh hãi nhìn xuống dưới. Vừa rồi bầu không khí còn rất tốt, cực kỳ hài hòa, lúc A Mộc kì lưng cho Lý Dục dùng chút sức lực, bởi vì hai vai hắn cứng nên cứ ấn mạnh xuống, kết quả nam nhân khi nãy còn mất kiên nhẫn với nàng giờ lại ngủ thiếp đi.

Sau đó trong lúc nàng đang do sự có nên đánh thức gọi hắn dậy hay không, nam nhân bỗng nhiên đè lấy tay của A Mộc đặt ở trên vai, xoay đầu lại vẻ mặt âm u tàn độc, A Mộc còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì thì thấy cổ tay đau xót, cả người liền bị Lý Dục phản tay nhắc qua vai, đánh ngã vào trong bồn tắm.

Thùng tắm to lớn, nhưng do có hai người ngồi vào trong nên lộ vẻ hết sức chen chúc.

A Mộc ngồi xổm ở trên người nam nhân, lúc nàng ngã nhào vào trong nước cực kì nhếch nhác, ngã ở trước ngực Lý Dục, bởi vì bị sặc nước nên cũng bất chấp tất cả quơ loạn tóm lấy hai thứ, đương nhiên có thể nàng tóm lấy vị trí có chút quá nhạy cảm, nam nhân lập tức nổi giận, bóp cổ nàng, lại nhắc cổ áo của nàng lên đáng văng ra ngoài.

Lúc A Mộc bò từ trên mặt đất dậy, nam nhân đã đi ra khỏi bồn tắm, hắn đi chân trần, kéo áo ngoài qua khoác lên người, che lại tất cả vị trí quan trọng, A Mộc vô thức nhảy dựng lên, nắm lấy cái ghế nhảy lên cái sạp.

Đó không phải là Lý Dục.

Mà là Thế tử Trọng Gia bạo tẩu, nếu như là Lý Dục thì cho dù nổi giận cũng sẽ khắc chế, mà lúc này ánh mắt của nam nhân kia thoạt nhìn muốn giết người, nàng cầm cái ghế lên không chút do dự kêu to: "Trường Lộ! Ngưu Nhị ca! Vào nhanh!"

Bên ngoài tất nhiên có người bảo vệ, A Mộc vừa kêu lên, cửa phòng lập tức bị người ta đẩy mở ra.

Trường Lộ thật sự đi vào, A Mộc thở phào một hơi, nhìn về hướng Lý Trọng Gia lần nữa: "Mau, mau đỡ Điện hạ các người..."

Nam nhân lại đưa lưng ra, thắt đai lại, chỉ lạnh nhạt nói: "Đi ra ngoài."

Trường Lộ không chút do dự, lui ra ngoài lần nữa,

A Mộc: "..."

Lý Trọng Gia xoay người lại, trên tóc dài vẫn còn nhỏ nước: "Ta muốn giết ngươi!"

A Mộc thấy hắn đi thẳng về phía mình, vội vàng nhảy xuống: "Điện hạ, ta là A Mộc đây, ngươi quên ta rồi sao? Chúng ta là huynh đệ song hành, ngươi cũng quên sao?"

Nam nhân hung tợn nhìn nàng: "Ngươi vừa phạm vào điều gì?"

Nàng đã phạm phải cái gì?

Nàng vừa mới kỳ lưng xoa bóp huyệt vị trợ giúp giấc ngủ cho Lý Dục mà thôi, không ngờ lại gọi Trọng Gia ra, kết quả hắn vừa tỉnh lại thì muốn mạng của nàng, A Mộc vẫn lui về sau khi hắn tới gần: "Ta kỳ lưng cho Điện hạ, à đúng rồi ca ca của ngươi nói để ta kỳ lưng cho hắn, ta thật sự không làm gì cả!"

Trong mắt Trọng Gia lộ ra vẻ hung hãng: "Tốt nhất ngươi đừng gạt ta, vừa rồi rõ ràng có một nữ nhân ở đây."

A Mộc: "..."

Nam nhân càng tới gần thêm: "Ta cho ngươi biết, trên thế giới này nữ nhân đều không phải là thứ tốt, đều là kẻ lừa gạt, dáng vẻ càng đẹp càng yếu đuối thì càng sẽ gạt người, ai dám đến trước mặt ta, ta sẽ bóp chết nàng ta."

Đây là địa bàn của người ta, A Mộc ném cái ghế đi, giơ hai tay lên: "Không có, không có nữ nhân nào cả Điện hạ, vừa rồi vẫn là ta, ca ca ngươi bảo ta kỳ lưng cho hắn, trong phòng này làm gì có nữ nhân chứ, ngươi cũng nhìn thấy, thật sự không có ai hết, không tin ngươi tìm xem."

Mười ngón tay của nàng hết sức nhỏ, lòng bàn tay có hơi trắng bệch.

Nam nhân tiến đến trước mặt thiếu niên, ép người ta đến bên tường: "Thật à?"

Một tay A Mộc rút chủy thủ ở bên hông giấu ở trong tay áo, tay phải run rẩy đưa lên trước, rồi ngừng ở bên mặt hắn: Thật sự là ta."

Tay trái của nàng sẵn sàng tấn công, mắt nhìn chăm chăm vào mặt Lý Trọng Gia, thấy hắn không có bất kỳ động tác nào thì tự ý xoa lên mặt hắn.

Đầu ngón tay của A Mộc nhẹ nhàng phất qua, quả nhiên là mềm đến khó tin.

Lệ khí trong mắt Lý Trọng Gia dần dần trở nên mê mang, thậm chí hắn còn đè lên tay A Mộc, nhẹ nhàng vân vê đang trên mặt hắn: "A Mộc, thật sự là ngươi, tay ngươi mềm quá."

A Mộc cũng không dám khinh thường: "Ừ, là ta."

Nam nhân nhìn khắp nơi, lúc này hai người đã giẫm đầy nước, quay đầu nhìn thoáng qua bồn tắm kia thì khẽ nhíu mày: "Ta không muốn rửa mặt, cũng không muốn ngủ, A Mộc ngươi chơi với ta đi."

Tốc độ hắn trở mặt lúc nào cũng nhanh hơn lật sách, cả người A Mộc đều ướt đẫm, gió đêm thôi qua cửa sổ lành lạnh, kinh nguyệt của nàng đã hết nhưng cũng biết không được để lạnh, đành phải dỗ ngọt hắn: "Điện hạ đi vào phòng trong đợi ta chút nhé, ta thay quần áo khô sẽ trở lại, lát nữa sẽ đọc sách cho Điện hạ nghe, mau vào đi."

Nàng đẩy người


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.