Giữa Chốn Phù Dung

Chương 37: Chương 37: Thiếu






Editor: Huyền Vũ

Beta: Nana Trang

Núi Ngũ Hành là núi gì?

Thác nước mười dặm là nơi nào?

Dãy núi lớn uốn lượn ở phía tây Yên Kinh tục xưng là núi Ngũ Hành, chùa Linh Sơn ngay tại trên sườn núi Ngũ Hành, với thềm đá cao chín mươi chín bậc, nghe nói người lên núi cầu phúc đều phải đi bộ, sau đó vào trong chùa bái Phật, có thể bảo vệ bình an khỏe mạnh. Trong cả Kinh thành, nơi đâu có phong cảnh đẹp nhất, thì phải kể tới núi Ngũ Hành rồi. Trên sườn còn có thác nước, nhìn từ trên xuống có thể thấy được rừng rậm lấp ló sau rặng mây, liếc nhìn sẽ không thể thấy được đáy, nên người ta gọi là thác nước mười dặm.

Thác nước mười dặm chảy tới hạ du là hồ Liễu Điều, rất nhiều người thích lên núi bái Phật, xuống núi du hồ.

Nghe đồn tiếng chuông ở chùa Linh Sơn có thể rửa sạch vẩn đục trong tâm hồn con người, đương nhiên ở phía sau núi A Mộc chôn không ít người, nàng vô cùng quen thuộc địa hình nơi đây, La Tiểu Hổ nhắn nàng tới, còn nói là thác nước mười dặm núi Ngũ Hành, nàng cũng đã đoán được Triệu di nương sắp xếp như thế nào rồi.

Đợt bệnh này của Lý Dục kéo dài liên tục bảy, tám ngày mới tính là đỡ hẳn.

Trong lúc này A Mộc cố ý thay hắn nói mấy câu trước mặt Tấn Vương Lý Hạo, ông vốn mềm lòng, cẩn thận suy nghĩ lại, suốt những năm qua quả thật đã quên đi đứa con trưởng lòng này, lòng ông tràn ngập áy náy. Tấn Vương phi bắt đầu lo lắng cho hôn sự của Lý Dục, đúng lúc A Mộc nhắc tới chùa Linh Sơn, bà thật sự thành tâm thành ý cầu phúc cho con kế mà leo lên núi Ngũ Hành, cầu một cây Linh Sâm, một là vì sức khỏe của Lý Dục, hai là cầu nhân duyên cho hắn.

Nghe nói khi Tấn Vương phi trở về từ chùa Linh Sơn vẫn luôn rất vui vẻ, cao tăng giải xăm cho bà, nói rằng không nói tới xóa bỏ bệnh tật, mà lương duyên của Lý Dục đã tới, còn ở ngay trước mặt.

Hai ngày này, bà vẫn ầm ĩ bảo Lý Dục tới chùa lễ tạ thần linh, A Mộc cũng nghe người ta nói mồng một mười lăm hàng tháng cả nam lẫn nữ tới chùa lễ tạ thần linh không ít, bao nhiêu lương duyên đều được kết thành từ đó. A Mộc nháy đôi mắt ngây thơ thuyết phục bọn họ, đôi phu thê này ở trong viện bắt đầu niềm nở giảng giải với Lý Dục, bảo hắn mười lăm lên núi một chuyến, đương nhiên đoán chừng là ai cũng không chịu được ngày ngày bị thúc giục, vậy nên Lý Dục bèn đáp ứng.

Tâm nguyện của A Mộc đã xong, cho nên lúc này tâm tình rất tốt.

Hai ngày nay nàng luôn cười tủm tỉm, nhìn ai cũng cười, lúc nói chuyện bên môi còn lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, càng giống như một tiểu bạch kiểm.

Lý Dục quan sát nàng hai ngày, càng nhìn càng thấy bồn chồn, dứt khoát không tiếp tục chú ý tới nàng nữa.

Thậm chí A Mộc còn bày kế với hắn, khiến hắn ngủ trễ.

Bởi vì Trọng Gia không tùy tiện xuất hiện, mỗi lần đến tối là ầm ĩ, rõ ràng là một thân thể, Lý Dục ngủ khá muộn, tâm trạng bình tĩnh, Trọng Gia sẽ không xuất hiện, vậy nên càng khiến A Mộc bớt lo hơn, đến cả Ngưu Nhị và Trường Lộ cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, phủ Tấn Vương có thể xem như là qua mấy ngày yên tĩnh.

Tối ngày mười bốn, vầng trăng sáng rất lớn.

Đứng cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy, quả nhiên trăng sáng sao thưa, A Mộc thu dọn đồ đạc của mình một chút, nằm ở trên giường bắt chéo hai chân.

Trên nóc phòng có treo một món đồ giống như bát quái, phía dưới móc thêm một cái chuông.

Nàng mím môi, quả nhiên không biết trong phủ Tấn Vương còn tin phụng thứ đồ này. Thứ đồ vật này bình thường dùng để tránh yêu ma quỷ quái, còn có thể dùng để chiêu hồn trấn hồn, khi trong gia đình không yên người ta thích treo vật này lên xà nhà, đương nhiên treo thứ đồ này ở đây là để tránh Trọng Gia.

Ngài mai phải rời khỏi phủ Tấn Vương rồi, nhớ tới Trọng Gia, nàng bỗng nhiên có chút không cam lòng. Đi rồi thì sau này phải tới phủ tướng quân, bên Lý Dục cũng không nên đi, vậy thì sẽ khó được nhìn thấy hắn. Nghĩ tới mấy người bị hắn tra tấn, bỗng nhiên không được gặp nữa dường như có chút không thú vị, A Mộc đảo mắt, xoay người nhảy xuống giường.

Đi giày vào, A Mộc nhẹ nhàng đi tới phòng trong. Nàng ló đầu nhìn vào trong bình phong: "Điện hạ?"

Nam nhân ngồi bên cạnh bàn, Trường Lộ đang đứng ở bên cạnh.

Lý Dục không ngẩng đầu lên: "Chuyện gì?"

A Mộc vội vàng bước tới: "Đã trễ rồi, muốn hỏi chút xem Điện hạ vẫn chưa không nghỉ ngơi sao?"

Lý Dục vừa thu tay, tranh cuộn lập tức tự động cuộn lại: "Sao? Ta nghỉ ngơi hay không mắc mớ gì tới ngươi?"

Đương nhiên liên quan tới nàng, nàng cười hì hì, không chờ người gọi thì tự động đi tới.

A Mộc nằm ra bàn, mong đợi nhìn mấy cuốn tranh cuộn này: "Điện hạ có người trong lòng sao?"

Ba bức tranh này là Tấn Vương phi mới cầm qua, một người là chất nữ bên nhà ngoại Tề


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.