Editor: Nana Trang
Nam nhân hơi không được tự nhiên cứng bả vai lại, cố tình A Mộc nắm lấy bả vai hắn còn rất dùng sức.
Nhưng lực chú ý của Lý Dục đều bị câu nói từ biệt của nàng hấp dẫn, một lát sau mới phản ứng lại được là A Mộc nhận lầm người. Hắn rũ mắt xuống, che giấu sắc mặt của mình: "Từ gì mà biệt chứ?"
A Mộc tự biết mình lỡ lời, chỉ cười hì hì: "Từ biệt gì đâu, ngươi nghe lầm đấy."
Lý Dục: "..."
A Mộc lại nhảy xuống giường, ở trên bàn có bày rượu, là khi nãy hắn bảo Trường Lộ chuẩn bị nhưng lại không uống lấy một giọt, vẫn luôn để ở đó. A Mộc vươn tay vớ lấy, xoay người trở về bên giường: "Nghe nói rượu này rất thơm, ca ca của ngươi đúng là phung phí của trời!"
Lý Dục vừa ngước mắt lên, A Mộc đã tự mình nhảy lên giường của hắn, còn vỗ vai của hắn, sau đó ôm bầu rượu thoải mái lăn lộn: "Giường của Điện hạ thật đúng là thoải mái, e rằng sau này sẽ không được nằm lên giường nào mềm như vậy, dù sao cũng đã đêm khuya rồi, ta kể chuyện cho Điện hạ nghe nhé! Hôm nay ngươi muốn nghe cái gì?"
Nàng lăn vào bên trong, cực kỳ tùy ý.
Quả nhiên cả gan làm loạn, xem mình là ai mới có thể tùy ý lăn lộn trên giường lớn của hắn. Lý Dục mím môi, nhưng không đợi hắn có phản ứng gì, A Mộc ngẩng đầu lên tu ừng ực rượu vào miệng, uống xong đẩy bình rượu sang bên, gối lên hai tay, thậm chí là bắt chân này lên chân kia, "Thuở xưa, Sở quốc có một đại thần, hắn tên là Trang Tân, có một ngày nói với Sở Tương Vương: "Lúc ngươi ở trong cung, bên trái là Châu hầu, bên phải là Hạ hầu, lúc ra ngoài, Yên Lăng Quân và Thọ Cân Quân lại luôn đi theo ngươi. Ngươi và bốn người này chuyên chú trọng hoang phí dâm nhạc, bỏ mặc quốc gia đại sự, Sính* nhất định gặp nguy rồi..."
(* đô thành nước Sở thời Chiến quốc, nay ở phía bắc Giang Lăng, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc)
Lý Dục im lặng, nhưng giọng điệu này của thiếu niên có chút sống động, hắn không đành lòng cắt ngang. Hắn vốn được hương yên giấc trợ giúp vào giấc ngủ, rất dễ ngủ, nhưng hôm nay không biết sao lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông hắn cũng không có ý định thức dậy, đến khi thiếu niên đi đến trước mặt, hắn đau đầu ngồi dậy, trông thấy A Mộc thì đột nhiên tỉnh tảo rất nhiều, trong cái đầu kêu ong ong chỉ còn lại khuôn mặt tươi cười của thiếu niên.
Nhất định là thằng nhóc A Mộc này nhận lầm hắn là Trọng Gia rồi, không biết quan hệ của hai người bọn họ trở nên tốt từ lúc nào. Ánh nến mờ tối, Lý Dục liếc nhìn khuôn mặt thiếu niên, A Mộc quay đầu sang, cho là hắn sốt ruột muốn nghe kể chuyện, còn vỗ về nhéo mặt của hắn, "Trang Tân mới đến Triệu quốc được năm tháng, quả nhiên Tần quốc phái binh xâm Sở, Tương Vương bị ép lưu vong đến Dương thành. Lúc này mới cảm thấy lời Trang Tân nói không sai, nhanh chóng phái người tìm Trang Tân về, hỏi hắn có cách gì không; Trang Tân rất thành khẩn nói: Ta từng nghe nói, trong thấy răng thỏ thì nhớ tới chó săn, lúc này vẫn chưa muộn; dê chạy thoát mới lo sửa chuồng dê, cũng vẫn chưa muộn..."
A Mộc còn chưa kể xong, Lý Dục hờ hững nói: "Cho nên nói, đây là câu chuyện mất bò mới lo làm chuồng?"
Hắn thật sự không học được giọng điệu nói chuyện của Trọng Gia, đã cố gắng hờ hững hết mức. A Mộc vẫn đắm chìm trong vui sướng khi sắp được rời khỏi phủ Tấn Vương, nên không hề để ý đến, quay đầu lại uống thêm mấy ngụm rượu: "Ồ, ngươi cũng biết câu chuyện này, không tồi nhé!"
Lý Dục: "..."
Nam nhân nhắm hai mắt lại, bên cạnh đều là mùi rượu nhàn nhạt, hắn không uống rượu nhưng sao cảm thấy có chút say, bèn dứt khoát không quan tâm tới nàng, chỉ nghiêng tai lắng nghe. A Mộc cười hì hì: "Đổi cái khác đổi cái khác, ta kể thêm cho ngươi một câu chuyện nhé! Kể rằng, lúc trước ở Kỷ quốc, có một người có lá gan rất nhỏ, hơn nữa còn bị thần kinh nhẹ, hắn thường sẽ nghĩ đến một vài vấn đề kỳ lạ, còn khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Có một ngày, sau khi hắn ăn cơm tối xong, cầm một cây quạt hương bồ lớn, ngồi ở trước cửa Trình Lượng, hơn nữa còn lầm bầm lầu bầu nói: "Nếu có một ngày, trời sụp xuống, vậy phải làm thế nào? Chẳng