Editor: Nana Trang
Rượu nước Tề ngon, trà nước Tề ngon, đây đều là những thứ nổi tiếng.
Trong tửu lâu lớn nhất Yên kinh, nơi đâu cũng đều là người.
Tiếng huyên náo dưới lầu rất lớn, trong đó có tiếng tiểu nhị qua lại không ngớt, tiếng rót rượu, tiếng kêu la và tiếng cười đùa liên tục không ngừng.
Trong một gian phòng trang nhã trên lầu, tiểu cô nương đã hơi say rượu, đầu giật giật, hai chân của nàng đều gác trên bàn, không hề có chút hình tượng đáng nói nào.
Nhưng cho dù người có như vậy nhưng vẫn cảm thấy rất đáng yêu.
Cái gọi là nhã gian cũng chỉ treo một tấm rèm châu trước cửa.
Nam nhân đứng ở ngưỡng cửa, bất đắc dĩ nhìn nàng: "Chủ nhân còn chưa tới, khách mời đã uống say rồi, như vậy có thật sự tốt không?"
Trong đôi mắt đẹp của hắn ánh lên tia vui vẻ, thân mặc thanh sam, bên hông treo hai ba mỹ ngọc, khi đi đường vang lên tiếng kêu đinh đang, sau lưng còn có Triệu Vạn đang cúi thấp đầu, chính là Thái tử Phù Tô của nước Triệu. Cát Tường không biết rượu này có nồng độ cao như vậy, quay đầu lại thoáng thấy là hắn ta, lập tức ngồi ngay ngắn, nở nụ cười: "Nói cái gì đó, ta chỉ uống một chút thôi, sao có thể say được."
Trên mặt bàn bày phần lớn là món thịt, chương tử thối, ngân nhục đề, dã phượng hoàng, đầu sư tử, nàng thật đúng là rất biết hưởng thụ.
Nam nhân chậm rãi đi tới cạnh bàn, ngồi xuống: "Tới sớm đấy, muội cũng biết tiền chi tiêu của ta như thế nào, có cần phải cắt một lớp da như vậy không?"
Cát Tường nhấc tay trái lên, cầm một túi bạc ở trên ghế dựa bên cạnh ném lên bàn: "Ta mời Điện hạ uống rượu, có thể chứ, quỷ hẹp hòi."
Cái gì?
Quỷ hẹp hòi?
Phù Tô cười, không khỏi nghiêng người, cẩn thận nhìn khuôn mặt nàng: "Trên đời này sao lại có người như muội kia chứ? Chậc, chậc, chậc..."
Cát Tường dựa người lên ghế, chỉ cười nói: "Đúng vậy, tại sao ta phải được sinh ra kia chứ?"
Nàng than thở, cầm chiếc đũa khẽ gõ lên bát vang lên những tiếng đinh đinh đang đang.
A tỷ từng nói với nàng, tỷ ấy nói Tiểu Nhị Bảo phủ Mộc Vương từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, cũng chính vì tỷ ấy mà bướng bỉnh. Lần đầu xuất môn cùng bà vú thì đi lạc, khi Triệu Thị tìm kiếm nàng thì xảy ra tranh chấp với người ta, đánh nhau đánh tới cả nguồn gốc, sau đó tình cờ gặp người quen nước Triệu mới nhớ tới mình là ai.
Bộ dạng thiếu nữ lười biếng, ánh mắt đau khổ.
Triệu Vạn nhìn nàng mấy lần, rốt cuộc vẫn đau lòng, cầm cái khăn của mình tiến lên trước, hai tay nâng mặt của nàng, bên môi còn dính chút vụn thịt, cẩn thận lau đi.
Hai mắt Cát Tường say lờ đờ mông lung: "Vạn Vạn, vẫn là cô tốt nhất!"
Nàng nghiêng mặt vuốt ve lòng bàn tay Triệu Vạn, mở miệng hôn một cái, thật ra tâm tư của tiểu cô nương đối với nàng không phải nàng không phát hiện ra, chẳng qua không biết nên đáp lại thế nào. Hiện giờ Triệu vạn đã biết nàng cũng là nữ nhi, đương nhiên không cố kỵ gì nữa.
Chỉ có điều, thiếu nữ trước mặt vẫn đỏ mặt, đẩy mạnh mặt nàng ra, Triệu Vạn nhìn nàng chằm chằm: "Đừng hôn loạn, ghê tởm chết đi được!"
Cát Tường chống cằm, lại cầm bầu rượu tới: "Dù sao cũng ra rồi, uống rượu say cũng tốt, trở về ngủ một giấc thật ngon."
Triệu Vạn lập tức cướp lại bầu rượu: "Không được phép uống, uống nhiều quá hỏng việc!"
Cát Tường giơ hai tay lên làm bộ xin tha: "Được, được, được, cô định đoạt, tất cả đều nghe theo cô được chưa."
Ý cười trong mắt nàng khiến Triệu Vạn đỏ mặt, cũng chẳng phải thật sự uống say, chỉ cảm thấy trong lòng đều ấm áp dễ chịu.
Phù Tô ở bên không nói gì: "Đây là tửu lâu nổi tiếng nhất Yên Kinh, muội ở đây gọi loại rượu mạnh nhất, cố tình không muốn trở lại phủ Tướng quân hả?" Không biết tại sao, vừa nhìn thấy Cát Tường là hắn rất muốn cười, "Nói đi, lần này gọi ta ra ngoài làm gì?"
Cát Tường liếc nhìn hắn một cái: "Điện hạ suy nghĩ quá nhiều rồi, ta chuyển lời là muốn gọi Triệu Vạn tới gặp một chút, nhờ nàng giúp ta làm một số chuyện, khi nào thì thành gọi người khác rồi?"
Phù Tô: "..."
Triệu Vạn lập tức đập một cái lên ót Cát Tường: "Sao lại nói chuyện với Điện hạ như vậy! Ngươi cho rằng không có Điện hạ ta có thể ra ngoài gặp ngươi sao? Còn bảo ta làm việc, tại sao ta phải giúp ngươi? Ta bây giờ là nha hoàn của Điện hạ, Điện hạ muốn ta làm gì thì ta làm cái đó, có biết không hả!"
Cát Tường ôm đầu: "..."
Phù Tô rốt cục cười ra tiếng: "Thấy chưa, sau cùng không phải đã có người trị được muội rồi