Editor: Nana Trang
Gió thu xào xạc, vô số lá vàng rơi xuống mặt đất.
Lão nô khom người vô cùng chuyên chú quét sân, Cát Tường đi từ hành lang đi qua, cẩn thận nhìn, phát hiện ông thiếu hai ngón tay, khuôn mặt nho nhã trắng bệch, vì lưng hơi còng, tuổi già sức yếu, rất rõ ràng Triệu Thị thường dẫn ông ta theo, địa vị của ông trong nhà này rất khó xử, việc lớn việc nhỏ đều qua tay ông, nhưng dường như lại bị người khác căm hận.
Bình thường khi không có chuyện gì thì ông bảo vệ từ đường.
Trong tay Cát Tường còn cầm hộp đồ ăn, ngước mắt nhìn cửa từ đường đóng chặt thì quẹo khúc quanh trở về.
Lão nô ở bên cạnh Triệu Thù đã từng gặp nàng, còn nhớ rõ tên của nàng: "Cát Tường, ngươi tới đây làm gì?"
Nàng vội vã cúi đầu: "Là Nhị tiểu thư bảo ta tới nhà bếp lấy đồ ăn, đi nhầm viện."
Âm thanh của nàng vang lên rất quả quyết, trước vì để giọng nói giống với thiếu niên nên trong miệng luôn ngậm đồ, giọng nói trầm lắng. Hiện giờ cải trang thành thiếu nữ, trở về giọng nói của tiểu cô nương, chẳng qua nàng đã quen với âm điệu nên nhất thời khó sửa được. Nghe nàng mở miệng, lão nô cũng không mấy để ý, chỉ chỉ đường cho nàng: "Đi từ nơi này ra cửa, đi thẳng, đi qua một đình nhỏ đi về bên phải sân to nhất chính là viện của Nhị tiểu thư."
Cát Tường cười: "Cảm ơn lão tổng quản."
Nàng không chút do dự quay người đi, đã gần đến hoàng hôn, thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, sau khi từ tửu lâu trở về thì ngủ say một giấc vì mem rượu, thức dậy mới phát hiện Triệu Anh vẫn chưa trở lại phủ Tướng quân, một mình nàng rảnh rang nên đi tìm Triệu Thù, chung quy vẫn buồn chán mà, dù sao cũng phải có chút chuyện để làm.
Đi tới cửa sân, một tiểu nha hoàn trông thấy nàng thì vội vàng hấp tấp chạy vào bên trong, Cát Tường bèn thả chậm bước chân.
Tiểu cô nương Triệu Thù này vẫn luôn như vậy, vọng động, không có đầu óc, làm việc lo trước không lo sau.
Hiển nhiên lại không biết đang làm chuyện xấu gì, cố ý cho người ở bên trong chút thời gian, khi Cát Tường bước vào sân thậm chí còn hét lên, lúc này mới có người đi ra nghênh đón nàng. Có thể là thông báo cho Triệu Thù rồi, tiểu nha hoàn vén rèm cho nàng, mời nàng vào trong.
Trong phòng có một bà tử tóc tai bù xù quỳ trong góc vẽ một vòng bát quái, bà ta mặc áo bào trắng, trước mặt là ba nén nhang, trong miệng lầm bầm lời lẽ hùng hồn, cũng không biết là đang nói điều gì, nha hoàn làm động tác im lặng với Cát Tường, sau đó tiếp tục đi ra ngoài trông chừng.
Trên giường bên cạnh, Triệu Thù vẫn mặc một bộ đồ đỏ.
Cát Tường không biết vì sao nàng ta lại thích màu sắc như vậy, nhưng trước giờ nàng luôn thích đứa nhỏ đơn giản, nhếch khóe môi đi tới, khẽ vươn tay đặt hộp đồ ăn ở trên giường: "Tiểu thư làm gì vậy, hôm nay trong nhà bếp mở tiểu táo*, ta cầm tới rồi đây."
(*tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo, chắc hẳn là phần cơm được phát cho sân nào đó)
Tiểu cô nương nhướng mày cười, vẻ mặt nàng ta khờ dại: "Ngươi đoán xem ta đang làm gì?"
Cát Tường đã sớm nhìn thấy, ở trong tay của nàng ta đang cầm một người nhỏ vải trắng, hiện giờ toàn thân người vải này đều châm đầy kim, không nói gì, cũng chỉ giả bộ như không hiểu: "Đây là gì vậy tiểu thư?"
Trong tay Triệu Thù còn mấy cây châm, không kiêng dè cầm lên đâm lên mặt người vải mấy châm: "Trước kia ta cũng chưa từng thấy qua, rất thú vị, ngươi có muốn tới châm hai châm không?"
Cát Tường vội vàng khoát tay: "Không được..."
Triệu Thù chớp mắt với nàng: "Cát Tường, đây là bí mật, ta nể mặt A Mộc mới dẫn ngươi vào phủ Tướng quân, mặc dù hiện giờ ngươi đi theo Triệu Anh, nhưng tuyệt đối đừng quên ngươi là người của ai."
Cát Tường làm bộ hiểu rõ cúi người: "Điều này không cần tiểu thư mở miệng, Cát Tường cũng biết."
Triệu Thù lại cố ý đâm thêm châm lên người vải, lúc này mới hài lòng đặt ở bên cạnh: "Được rồi, để xem ngươi mang cái gì tới cho ta nào."
Hộp đồ ăn vừa mở ra, hương thơm đã đầy phòng.
Thật ra đây là phần tiểu táo của Triệu Anh, Cát Tường ở trong tiểu viện một lúc, không đợi Triệu Thù ghim đầy châm lên thân người vải chôn trong góc phòng thì nàng đã cáo lui.
Triệu Thù cũng chỉ nghĩ lúc này nàng tới đơn thuần là vì lấy lòng, đương nhiên không thèm để ý chút nào.
Ra khỏi tiểu viện, quả nhiên Triệu Anh đã quay trở lại.
Hải Đường và Thu Cúc vẫn được phân ra phố mua đồ, khi Cát Tường lắc cổ đi vào phòng, trông thấy tiểu Yến Tử đang ngồi trên mặt đất nhặt viên bi, hộp trang