Tận thế, ngày thứ ba.
Những cơn mưa rào xối xả suốt đêm đến sáng nhưng không tài nào rửa trôi được sự tang thương, đổ nát. Những hạt mưa trĩu nặng cứ tuôn mãi chỉ càng khiến mọi thứ thêm tiêu điều, nhà cửa xơ xác, những tòa nhà cao tầng cháy đen, những vụ tai nạn liên hoàn xảy ra trong hỗn loạn khiến giao thông tắc nghẽn. Trời dù mưa, dù lạnh, xung quanh có thế nào những con BA-zombie vẫn cứ đi, tụ tập thành từng tốp trên đường, trong các khu nhà để kiếm ăn không hề biết mệt mỏi còn MS nhưng tay săn mồi như lẩn vào màn mưa trắng xóa không dấu vết.
May mắn vẫn có người sống sót ở một số chung cư trong những căn phòng u tối, những con người run rẩy nhìn nhau, bất cứ tiếng động nào cũng khiến tất cả run cầm cập. Dù sợ nhưng điều có thể làm lúc này ngoài chờ đợi và bảo vệ tính mạng ra họ không biết làm gì. Có một số tốp đã tự trang bị vũ khí thô sơ để đi ra ngoài kiếm ăn nhưng tình hình cũng không khả quan, đồ không kiếm được nhiều mà số người trở về được ngày càng ít. Tình hình không hề khả quan.
Trong căn cứ của Thiên Điểu, Hàn Nguyệt đã tỉnh dậy từ lâu cô nhanh chóng xem hết những thông tin trong hai USB, những thứ trong này vô cùng chi tiết về hai dự án nhưng đáng tiếc bố mẹ cô chưa kịp nghiên cứu thì đã bị người ta giết hại, ông bà cũng chết dưới tay Chu Bá Anh.
Nhìn Lăng Tuệ Khiêm đang ngủ trên giường, Hàn Nguyệt không ngừng suy nghĩ về tình cảm giữa hai người, nó vượt ra khỏi tình cảm bạn bè bình thườngtừ lâu tuy cả hai không nói ra. Tận thế đến tuy có sức mạnh nhưng được chiến đấu bên anh và được anh an ủi, bảo vệ tình cảm ấy như đâm chồi ăn sâu vào trái tim Hàn Nguyệt khiến cô muốn gắn bó, gần gũi với Lăng Tuệ Khiêm hơn và coi anh là điểm tựa của mình. Có lẽ trong nghịch cảnh cô may mắn tìm thấy chân tình, như trong đêm tối thấy được ánh sáng ấm áp và bình an.
Nhẹ nhàng xuống giường, Hàn Nguyệt đến phòng Hàn Hạo. Thằng bé đang ngủ, đôi môi mỏng mím chặt, làn da vàng vọt nhăn nheo. Cẩn thận ngồi xuống để không đánh thức Hàn Hạo, Hàn Nguyệt ngắm kĩ em trai mình ngày càng gầy yếu hơn. Căn bệnh quái ác khiến cuộc sống em cô gắn chặt với giường bệnh, thuốc men và lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng đối mặt với cái chết. Dự án BA-Virus là hi vọng của em cô, BA-Virus khiến cơ thể liên tục tạo ra tế bào mới và cường hóa cơ thể sẽ khiến người bệnh chống lại sự lão hóa nhanh chóng của bệnh Progeria, có thể sinh hoạt như người bình thường. Nhưng nào ngờ…
Vén những sợi tóc bết dính trước trán Hàn Hạo, Hàn Nguyệt hứa với lòng nhất định sẽ nhanh chóng nghiên cứu ra kháng nguyên và báo thù cho cả nhà. Cô định sẽ cùng Lăng Tuệ Khiêm tạo dựng thế lực cho mình vừa cứu người vừa để báo thù. Bạn bè của ba mẹ đều là những nhà khoa học tài năng nếu được họ giúp đỡ khả năng thành công sẽ cao hơn rất nhiều. Tận thế đã ba ngày mầm bệnh rất nhanh sẽ lan đến mọi ngóc ngách của thế giới, Hàn Nguyệt nghĩ cô sẽ dùng hết sức mình cứu được càng nhiều người càng tốt-những người vô tội phải chịu thảm họa bệnh dịch này. Chỉ sợ sức người có hạn mà lòng người thì khó đoán không cẩn thận sẽ hại chính mình, cứu về người không nên cứu, kẻ bao đồng tự cho là thánh mẫu luôn không có kết quả tốt.
--- -----
Lúc này, trong phòng thí nghiệm, máy móc đang không ngừng làm việc để thông báo chỉ số của người trên giường bệnh, đó chính là Chu Diệu Linh, cô ta mặc bộ quần áo bệnh nhân nằm trên giường, đôi môi khô nứt, gương mặt hồng hào nay trở nên trắng toát như bị rút cạn sức sống. Trên bàn làm việc, giấy tờ chất đống, xung quanh là các ống nghiệm, kính hiển vi,… Chu Bá Anh mặt lún phún râu, mắt thâm quầng, bàn tay tím tái với những móng tay đen sì của ông ta tháo kính xuống để xoa hai mắt đã nhòe cả đi.
Đã một ngày rồi mà Diệu Linh vẫn chưa tỉnh lại, bên trên thì liên tục đốc thúc do chính phủ đã bắt đầu dùng vũ lực tiêu diệt MS và BA-zombie nếu không nhanh chóng khiến BA-zombie đột biến và tạo ra Góa phụ đen-một Black Window hoàn hảo thì kế hoạch phân chia lại thế giới sẽ đi tong. Còn một vấn đề là Black Window là người thành công hòa hợp với gen nhện đột biến tuy nhiên khả năng sinh sản vẫn là con người khác MS bị biến đổi giống với nhện, mỗi lần sinh sẽ cho hàng trăm trứng nếu Diệu Linh thành công trở thành Góa phụ đen cho dù không mạnh được như Hàn Nguyệt, một lần mang thai chỉ đẻ ra một đứa, mà nó là cháu ông…Chu Bá Anh bóp trán, ông không thể làm vậy bắt một đứa trẻ con đi đánh nhau và biến con gái ông thành công cụ giết người?
Nhưng…
Không, rồi Chu Diệu Linh cũng sẽ hiểu và đồng ý thôi, nó sẽ làm theo mọi lời ông nói. Còn nếu một đứa trẻ không thể đi giết người thì ông sẽ lấy gen của Diệu Linh cấy ghép với các MS để cho ra cấp cao hơn. Đúng…đây là cách tốt nhất, lần thử nghiệm BA-zombieX này thành công và nhanh chóng tạo ra MS đột biến thì Chu Bá Anh ông sẽ có vị trí cao trong Hội đồng Tân Thế giới. Không còn vẻ sầu muộn áy náy với con gái nữa mà là sự toan tính độc ác của lão hồ ly, Chu Bá Anh nhanh chóng gõ chữ và gửi báo cáo của mình đến Hội đồng.
-----
Quay lại với đám người Đại Lực trong bệnh viện.
May mắn là chiều hôm đó khi bốn người đánh liều ra ngoài kiếm thêm chút đồ ăn thì nghe thấy tiếng súng, họ núp sau bức tường của một khu chung cư và thấy một đoàn xe tải, xe việt dã cùng những người nhìn như đặc vụ mặc áo đen tay cầm súng nã vào ba con quái vật to lớn. Thấy họ nhanh chóng có thể hạ những con quái vật cao gần 2m mấy người Đại lực tin họ chính là người của Chính phủ cử đến để giúp người gặp nạn nên chạy đến vừa chạy vừa nói lớn:
- Cứu…cứu chúng tôi với…chúng tôi ở đây…
Bốn người vừa chạy tới chưa kịp thở thì bị một người đứng đó túm cổ:
- Im lặng! Các người muốn dụ hết tất cả bọn chúng tới chỗ này sao?
Cả bốn người giật mình im bặt. Ổn định lại tinh thần, Đại Lực từ trong nhóm người lên tiếng:
-Các anh có phải là quân đội hay Đội tìm kiếm cứu nạn không? Xin hãy giúp chúng tôi, chúng tôi bị mắc kẹt trong bệnh viện có cả người già trẻ nhỏ đang mắc bệnh. Xin hãy giúp chúng tôi.
Người vừa túm cổ Đại Lực nhìn cả bốn người từ đầu tới chân rồi nói:
-Chúng tôi không phải người của Chính phủ nhưng đúng là đi giúp người gặp nạn, bệnh viện có gần đây không chúng ta mau chóng cứu người trời tối rất nguy hiểm.
Thấy những người này nhiệt tình như vậy bốn người thở phào vì cuối cũng cũng được cứu, họ đi đã bủn rủn cả chân tay rồi, đàn ông còn đỡ nhưng nữ y tá đã mệt lả như sắp khụy xuống. Cả bốn mừng rỡ cùng đoàn xe nhanh chóng trở về bệnh viện với niềm vui và hi vọng.
Và nếu người được cứu nở nụ cười và thở phào nhẹ nhõm thì những kẻ đi cứu trong cái ánh nắng chiều đang nhạt dần lại mang dáng vẻ của những kẻ săn mồi với ánh mắt sáng quắc trong bộ đồ đen.