Vừa vào trong sân bệnh viện mọi người liền nghe thấy tiếng động lớn cùng tiếng hét thất thanh vọng ra. Bốn người Đại Lực mặt biến sắc xô cửa chạy vào những người còn lại chạy theo. Đến tầng hai người chạy đầu-bác sĩ bệnh viện Phùng Thế An khụy xuống khi thấy những vệt máu dài còn mới trên hành lang, cửa phòng thì bật tung bên trên còn in dấu tay đầy máu và thấp thoáng cái bóng lớn hắt lên tường, tiếng khò khè cùng tiếng hét. Anh ta còn đang bủn rủn chân tay thì Đại Lực đã hét lên:
-Lũ quái vật…Khốn kiếp… tao liều mạng với chúng mày!
Đại Lực xông lên vơ đại một cái ống tuýp vỡ trên đất định lao vào trong phòng thì những người trong đoàn cứu hộ kia ngăn lại:
- Đứng lại. Anh muốn vào đó để chết hết à? Từ từ dụ chúng ra đây chúng ta xử lí từng con một.
Đại Lực gào lên:
-Không!!! Con gái tôi…con gái tôi trong đó, nó không thể chết được.
Nói rồi anh ta quay người chạy vào trong, ba người còn lại lồm cồm bỏ dậy rồi cũng lao vào để cưu người bên trong.
Vỹ Kiệt-người đứng đầu trong nhóm cứu hộ chép miệng:
- Lũ ngu nhưng ta không thể phí phạm những mồi ngon thế được. Đi! Vào giúp họ.
Những người áo đen lên nòng chia thành hai hướng mà xông vào.
Bên trong căn phòng nhỏ vốn chỉ có ba người là mẹ con bà lão bị bệnh và con gái Đại Lực nay lại thêm hai con BA-zombie cỡ trung bằng hai người đàn ông to khỏe. Chúng đi săn và tình cờ lại kiếm được miếng mồi ngon hai con liền phá cửa xông vào.
Lúc Đại Lực và những người khác chạy vào thì thấy một con BA-zombie đang ngấu nghiến cẳng tay cô con gái bà lão bị bệnh kia. Cô ta nằm úp sấp, một tay cố với về phía mẹ mình tay còn lại bị bẻ ngược ra đằng sau và nằm gọn trong mồm BA-zombie. Mẹ cô ấy thì co giật trên nền đất, miệng trào máu tươi cơ thể phì đại, da thâm tím như quả bóng bị thổi căng mà mỏng dính với các mạch máu hiện rõ.
Mọi người câm lặng, cô y tá phải bám chặt vào mép tường mới đứng được, còn hai người kia chôn chân trên đất mặt tái xanh.
Đảo mắt khắp phòng nhưng không thấy con gái đâu Đại Lực bổ nhào đến con BA-zombie:
- Mày…mày… Con gái tao đâu?
- Grào-Con BA-zombie quay lại, cả mặt đầy máu tươi.
Đoàng.
Đoàng.
Hai viên đạn 7 li (loại đạn chuẩn Liên Xô được VN dùng cùng với súng trường AK47) xuyên thủng trán. Con BA-zombie chết ngay tại chỗ.
Đoàng.
Vỹ Kiệt giết luôn cả bà lão đang biến đổi, bà ta nằm vật xuống nhìn về phía con gái đã lịm hơi, dòng máu đỏ chảy ra từ trán, bà nhìn con, ánh mắt đau đớn và bất lực. Khép dần…
Cô ý tá ngồi hẳn xuống nền đất lênh láng máu nghẹn ngào:
- Sao anh lại có thể làm vậy? Chúng ta có thể cư…
-Cứu? Cô nghĩ cứu được à? Một khi bị cắn không sớm thì muộn cũng sẽ thành BA-zombie, không giết để bà ta đi cắn người lung tung à?
- Chúng tên là BA-zombie? Giống trên phim?
- Đúng nhưng mạnh hơn rất nhiều đây mới chỉ cỡ trung bình thôi chắc trước kia là trẻ con.
Á…
- Mau đi, hãy cứu con gái tôi.
Con BA-zombie này lớn hơn con trước một chút, nó đang kéo cửa ra còn con gái Đại Lực vừa khóc vừa cố giữ cánh cửa trong vô vọng.
Con BA-zombie thấy thêm nhiều mồi ngon xuất hiện nó gầm lên khoái chí bỏ lại con mồi nhỏ kia rồi lao đến bữa ăn thịnh soạn trước mắt. Nó di chuyển rất nhanh và khéo léo tránh được loạt đạn của đội cứu hộ, con BA-zombie vụt đến túm lấy nữ y tá cắn phập vào cổ cô ta. Máu tươi phun ra càng làm nó hăng máu. Ném y tá về phía trước để chắn đạn nó lại tiếp tục lao tới, những tên áo đen tỏa ra tấn công từ hai hướng bằng loạt súng liên thanh xuyên thủng người con BA-zombie.
Thu dọn xong xuôi và không quên kết liễu cô y tá xấu số. Mọi người nhanh chóng rút ra xe để chở về trong mệt mỏi sợ hãi và trống rỗng. Con gái Đại Lực vì quá sợ hãi mà bám chặt lấy bố mình nức nở.
Đi suốt một tiếng đồng hồ cũng thuận lợi đến căn cứ ở ngoại thành tỉnh A ngay cạnh thủ đô, chỗ này dân cư thưa thớt nhiều đồng ruộng, một làng quê yên bình trước tận thế. Còn bây giờ nó hoang tàn lặng vắng không một bóng người, chỉ có căn cứ như một tòa lâu đài to lớn trơ trọi. Trên con đường đất, từn đoàn người xe nối đuôi nhau đến cổng căn cứ, bên ngoài có một trạm kiểm tra người ra kẻ vào, tất cả ra vào đều được kiểm tra một lượt đặc biệt là người mới sẽ được kiểm tra tổng thể toàn thân và yêu cầu khám hành lí.
Đây là một căn cứ rộng lớn gồm hai lớp tường thành cao, dày bên trong là các khu nhà xây đan cài vào nhau. Bốn góc là các chòi quan sát, bên trên cổng vào đề dòng chữ lớn “Tập đoàn LX: Căn cứ số 2”-một cái tên đủ phô trương thanh thế của tập đoàn lớn. Trời ngày một tối dần trong cái tĩnh lặng ghê rợn là tiếng động cơ xe, tiếng nói và cả tiếng cãi nhau chen lấn xô đẩy.
---
Tại trụ sở Thiên Điểu.
Tin tức khắp nơi gửi về BA-zombie và MS xuất hiện ở rất nhiều nơi, bão loạn không ngừng cho dù chính phủ các nước đã dốc hết sức sơ tán nhưng số người thiệt mạng và mất tích chưa rõ sống chết ngày càng tăng. Nhiều nước đã áp dụng biện pháp quân sự nhưng không đáng kể, hiện tại chưa thể đánh bom vì còn rất nhiều người dân gặp nạn ở trong thành phố. Đặc biệt vũ khí ngày càng không có tác dụng với lũ quái vật khi BA-zombie da chúng trở nên cứng như thép, ngày càng thông minh và linh hoạt hơn còn MS sợ hữu những sợi tơ bất khả xâm phạm cùng kích thước to lớn nhưng vô cùng xảo quyệt không sớm thì muộn súng đạn thường sẽ không còn tác dụng.
Sau khi xem xong, cả phòng họp rơi vào trầm lặng. Hàn Nguyệt lên tiếng:
- Theo như tôi dự đoán với điều kiện môi trường thuận lợi đã giúp chúng phát triển không ngừng và có thể bọn LX đã khiến chúng đột biến. Tôi đề xuất chúng ta hãy chia nhân lực ra để cứu người sống sót. Tin tốt là tôi đã tìm được một vài người đống nghiệp, bạn học của ba mẹ tôi hi vọng với sự giúp đỡ của họ chúng ta sẽ nhanh chóng tạo ra kháng nguyên tiêu diệt BA-virus, còn MS chỉ còn cách phá hủy mọi kết quả nghiên cứu và mã gen Góa phụ đen thì LX mới không thể tạo ra bất kì MS nào nữa.-Cô thở dài.
Lăng Tuệ Khiêm nhìn cả phòng nói:
-Theo lời Hàn Nguyệt tôi sẽ chia ra làm hai đội lớn, một đội theo tôi đi giải cứu người gặp nạn về tòa White Night ở tỉnh B nằm phía Tây Bắc tính từ trụ sở chính là ở đây, chõ này bao bọc bởi núi khá đầy đủ tiện nghi, vừa chứa được nhiều người vừa tốt cho phòng thủ. Đội còn lại theo Hàn Nguyệt. Kế hoạch cụ thể sau khi phân người sẽ bàn chi tiết, tạm thời tan họp. Khải Phong cậu giúp tôi phân chia nhân lực.
-Được tôi đi làm ngay.
Mọi người nhanh chóng giải tán đi làm việc của mình. Hàn Nguyệt đi đến cửa thì bị Lặng Tuệ Khiêm gọi lại, cô mỉm cười kéo ghế bên cạnh anh ngồi xuống:
-Gọi em lại có chuyện gì vậy?
Lăng Tuệ Khiêm xoa đầu cô:
- Anh lo em đi như vậy không an toàn.
- Trời ạ, giờ em là Góa phụ đen nên anh đừng lo lắng gì cả, em lo cho anh và mọi người hơn vũ khí giờ cũng khó mà giết được BA-zombie và MS.
- Ừ, anh biết nên đã tạo ra một số vũ khí mới có cả vũ khí sinh hóa và đồ cận chiến làm từ những hợp kim rất sắc và bền, nên em yên tâm.
- Sắc và bền như kiếm của em?
- Đúng nhưng không tốt bằng của em thôi.
- Xì…-Hàn Nguyệt cười thành tiếng-Đồ dẻo mỏ.
- Nguyệt, em biết em là độc nhất mà, với anh ấy và anh biết là em hiểu anh muốn nói gì.-Lăng Tuệ Khiêm cầm tay Hàn Nguyệt miết nhẹ.
Hơi ấm từ tay anh, giọng nói trầm và cả anh mắt ấy như làm tê liệt mọi giác quan của Hàn Nguyệt, cô vội cúi đầu che đi gò má ửng hồng của mình:
-Em…em biết, nhưng mà…em…
Anh bật cười vui vẻ rồi nâng mặt cô lên:
-Em ngượng ngùng thế này anh vui lắm.
Hàn Nguyệt ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt long lanh ngơ ngác không hiểu Lăng Tuệ Khiêm đang nói gì. Lăng Tuệ Khiêm mỉm cười hôn nhẹ vào đuôi mắt cô thì thầm:
- Vì chứng tỏ em cũng có tình cảm với anh và anh yêu em.-Lăng Tuệ Khiêm lướt đôi môi đến chóp mũi rồi dần đến đôi môi Hàn Nguyệt, anh cẩn thận chạm vào hai cánh môi mềm và mọng như nâng niu thứ gì trân quý rồi mút nhẹ. Hàn Nguyệt mơ màng chỉ biết nhắm mắt và nắm chặt lấy tay Lăng Tuệ Khiêm mặc anh dẫn dắt.
Cửa mở, một người thò đầu vào:
- Sếp vũ khí đã chuẩn bị xo…n…g. Úi! Tôi chưa thấy gì hết, hai người cứ tự nhiên.- Jack vội vội vàng vàng khép cửa chạy như bay xuống tầng để lại hai người một ngượng ngùng một tức giận nhưng không làm gì được.
Nhưng ít nhất tình cảm đã thổ lộ, mong ước bấy lâu đã thành. Một vệt sáng ấm áp suốt những ngày ảm đạm vừa qua bao quanh lấy hai linh hồn đồng điệu cùng chung nhịp đập.