Gọi Một Tiếng Chồng Thì Chết Sao?

Chương 10: Chương 10: Cậu cũng biết cậu là con gái?




Nam Vỹ Thần rốt cuộc cũng mò dính con gấu khổng lồ của Lam Vấn Độc, nhưng nước rút vào quá nhiều, nặng khủng bố!

Cảm thấy có chút khó thở, cô đạp mạnh chân để cố ngôi lên.

Ở trên bờ, Lam Vấn Độc đứng ngốc ngốc si si như hòn vọng phu.

Nam Vỹ Thánh mắt đỏ hết cả lên: “Em sẽ nhảy xuống cho chị xem!”

Nam Vỹ Thần tai ù ù không nghe được gì, tay kéo mạnh con gấu lên, hít một hơi thật sâu nhìn thằng ngốc kia đang định bước xuống, cô hổn hển hét lên: “Dám bước xuống! Tao nhận nước chết mày! Ở yên đó!”

Nam Vỹ Thánh mở to mắt nhìn Nam Vỹ Thần: “Vỹ Thần!”

Dùng sức chính trâu mười bò lôi vào được, cô quăng luôn con gấu chết tiệt kia, nằm vã ra thôi thóp.

Nam Vỹ Thánh chạy đến kéo Nam Vỹ Thần vào lòng ôm chặt, hắn rung rung nói: “Em sợ, chị... Chị làm em sợ chết đi được”

Nam Vỹ Thần kiệt sức nằm yên.

Lam Vấn Độc đi đến bắt lấy tay cô, tay hắn cũng rung rung: “Vỹ Thần, nếu lúc nãy cậu có chuyện gì, mẹ cậu phải làm sao? Sao cậu lại-----”

“Tao biết bơi, mày bị mù à?” Cô nhìn chằm chằm móng vuốt của hắn.

“...Nhưng con gấu rất nặng, lỡ cậu chìm xuống luôn thì phải làm sao?” Hắn vẫn không có buông ra.

“Thì chết chứ sao?”

Nam Vỹ Thánh: “...”

Lam Vấn Độc: “...”

Đây là cái thể loại gì vậy?

Nam Vỹ Thần sờ sờ trán, vết thương lúc tối, tay lại sờ sờ má, vết thương lúc nãy, thật thành tựu.

“Tao sống cái kiểu quái gì mà luôn đổ máu thế nhỉ?” Cô bâng quơ nói, quần áo bùn đất dính đầy, đầu tóc ước nhẹp.

Nam Vỹ Thánh căm giận đứng dậy muốn đi đến đánh nhau với Lam Vấn Độc, Nam Vỹ Thần bắt lấy tay hắn lắc lắc đầu: “Là tao sai, bỏ đi” Nhìn Nam Vỹ Thánh cười cười: “Ôm tao làm gì cho bẩn hết cả người rồi?”

“Em phải đánh chết nó!”

“Tao bảo mày... Mẹ nó! Lì lợm với tao à!??” Nhìn hắn vẫn hung hăn đi đến định đánh Lam Vấn Độc, cô trổi tay ngồi dậy quát lên.

“Nó đánh chị, còn... “ Nam Vỹ Thánh âm trầm nhìn Lam Vấn Độc. Xoay người đi đến đưa tay chùi chùi tóc cho cô: “Quan tâm nó làm gì!” Giọng nói hắn khó chịu còn mang theo ghen ghét.

“Tao cũng đánh nó rồi, tao không đau, mày lại tức cái gì” Cô đứng dậy chán nản nói.

Lam Vấn Độc vừa đi đến gần con gấu bông vừa mở miệng: “Về thôi, nếu không cậu sẽ bị cảm”

“Mày không biết cảm ơn à!” Nam Vỹ Thánh lạnh lùng nói, định quay đầu đi đến đánh thằng khốn kiếp này thì bị Nam Vỹ Thần bắt lại.

Lam Vấn Độc không nói gì, định ôm con gấu lên.

“Bẩn rồi, để tao” Nam Vỹ Thần đứng dậy đi đến kéo mạnh con gấu bông lên lưng, xoay người cõng từng bước đi, cô cười: “ Hai thằng mày dẫn xe đạp về” Rồi quay đầu bước đi tiếp.

Lam Vấn Độc nhìn bóng lưng cô thầm thì: “Nhưng, nặng lắm đó”

“Tao biết, tao còn cõng không nổi, mày nghĩ mày vác được sao?”

Lam Vấn Độc nhìn bóng lưng cô, ánh mắt tìm tòi khó hiểu, Nam Vỹ Thần rất nóng tính, còn thật phức tạp...

Nam Vỹ Thánh chỉ liếc hắn một cái rồi dẫn xe đạp bỏ đi, nhìn trán Nam Vỹ Thần thấm mồ hô, hắn thở dài mở miệng: “Đưa em cõng cho, hay để lên xe chở cũng được?”

“Không sao” Đúng là nặng muốn chết. Nước thấm vào người, lạnh thấu.

Lúc trở về nhà, gọi Mộc Trà ra mở cửa, 3 đứa ngó nghiêng ngó dọc thấp tha thấp thỏm chạy vào nhà.

Nam Vỹ Thần dứt khoát chạy luôn ra hồ bơi ở phía sân sau phóng xuống, ôm luôn con gấu bẩn kia chà chà đạp đạp cho rớt bùn ra.

Lúc dồn được con gấu kia vào được máy giặt thì cô còn được nữa cái mạng. Nam Vỹ Thần lại phải chạy vào phòng tắm thay đồ, rồi lại chạy ra xem.

Đem con gấu kia ra phơi, xiêu vẹo đi vào phòng mình nghĩ mệt.

Lam Vấn Độc từ phòng tắm bước ra, nhìn cô nằm sấp ở trên giường mình thì đơ ra, đi đến định gọi dậy thì thấy cô đã ngủ.

Đi nhầm phòng rồi = =

Nhìn gương mặt mệt mỏi ngủ thiếp đi của cô, hắn cảm thấy có chút bực cũng có chút buồn cười, hắn đi đến đở thân thể cô nằm ngửa ra, đè thấp âm thanh xuống: “Cậu đúng là đáng tội, gây nghiệt khắp nơi để chịu quả báu”

Hắn nghe tiếng đập cửa ở bên ngoài: “Chị, chị, chị có ở đó không?”

Dường như Nam Vỹ Thánh đang ở phòng cô gọi cô. Lam Vấn Độc không hiểu thế nào lại giật mình kéo tấm chăn dày thảy lên che lấp lại người cô, chạy vội ra ngoài đống sập cửa lại.

Lam Vấn Độc vuốt mồ hôi đi đến kéo tấm chăn ra. Nhìn thấy trên trán cô xuất ra mồ hôi rất nhiều, Lam Vấn Độc lấy tay sờ trán cô, nóng kinh người!

Hắn định xoay người đi thì tay đã bị Nam Vỹ Thần mạnh mẽ lôi lại, lực đạo rất mạnh nên hắn liền nghiêng người bổ nhào vào người cô, cẩu huyết hơn là...

Môi chạm môi.

Đơ...

Nam Vỹ Thần hé môi ra, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn. Hắn nhìn chăm chăm gương mặt cô, không những ngồi bật dậy mà còn áp sát trán mình vào, nhẹ nhàng nói: “Vỹ Thần, chán cậu nóng quá”

Còn có, người cậu ấy rất thơm.

“Mày, tránh ra?” Nam Vỹ Thần cứng ngắc nói, tim đập muốn nổ tung, trên mặt lại bình tĩnh như chẳng có gì.

Mẹ kiếp...

Không xong rồi...

“Để tôi đi gọi dì” Lam Vấn Độc trổi tay ngồi dậy, đi ra ngoài, đưa tay sờ sờ môi, thật mềm mại.

“Không được!” Nam Vỹ Thần nhảy khỏi giường, nắm tay lôi hắn vào, mặt có chút đỏ, mê mang nhìn khắp căn phòng: “Tao đi nhầm phòng rồi?”

“Ừ” Lam Vấn Độc gật đầu.

“Đừng nói với mẹ tao” Cô đưa hai tay chống lên vai hắn, gương mặt tin cậy nhìn hắn chăm chăm.

“Không” Hắn lại lắc đầu.

“Ơ...” Nam Vỹ Thần hít sâu một hơi, tay dơ lên nắm đấm: “Thế mày muốn cái này?”

“...” Lam Vấn Độc mấp máy môi: “Tại sao lại không nói?”

“Không cần đâu, tao không muốn mẹ lo” Cô buông hắn ra, tự nhiên đi đến leo lên giường hắn nằm, nhìn hắn cười cười: “Mày chăm sóc tao đi”

“...Gì?” Hắn không thể tin được, cô cũng có thể phát ngôn một câu như thế!

“Mày chăm sóc tao”

“Tại sao?”

“Tao đang sốt”

“Cậu tự làm tự chịu” Vừa nhắc tới liền khó chịu, hắn cọc lóc nói.

Nam Vỹ Thần nhìn gương hắn một hồi thì bật cười, mặt cọ cọ chăn ấm rồi nhìn hắn cong cong môi hài hước nói: “Mày nhỏ mọn quá”

Hắn không buồn trả lời, khoanh tay dựa vào cửa.

“Này” Cô nằm ngay ngắn lại, mở miệng gọi.

“Gì?”

“Mày đánh mạnh thế?”

“Đáng đời!”

“... Con trai đánh con gái tự hào không?” Mặt cô đen lại.

“Cậu cũng biết cậu là con gái?” Lam Vấn Độc cười cười.

“Lúc nhớ lúc quên”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.