Gọi Một Tiếng Chồng Thì Chết Sao?

Chương 11: Chương 11: Cậu sẽ làm tôi hư mất




Đã một tháng kể từ ngày Lam Vấn Độc đến nhà Nam Vỹ Thần.

Mọi chuyện vẫn như thế, Nam Vỹ Thần cả ngày đi bụi ở ngoài đường, gần chiều chở về ăn xong liền lên phòng học trước chương trình của lớp 6.

Không ngó ngàng gì tới Nam Vỹ Thánh, cũng không kiếm chuyện gây khó dễ với Lam Vấn Độc.

Dường như đôi khi còn quan tâm đến Lam Vấn Độc một cách khó hiểu, hắn càng cảnh giác.

Hôm nay Lý Thi An không có ở nhà, nàng được Nam Hành đưa đi du lịch ở Nhật để kỉ niệm ngày cưới.

Và đương nhiên, Nam Vỹ Thần cùng Nam Vỹ Thánh bị quẳng ở nhà.

Mộc Trà đã trở về nơi ở của cô ấy để chuẩn bị những thứ cần thiết cho năm học.

Mộc Chi cũng không có ở đây.

Tần Kiến Ninh là quản lý riêng của Nam Hành kiêm luôn cái chức tài xế cho Nam Vỹ Thần và Nam Vỹ Thánh. Cũng không có ở tại đây, ở nhà chỉ còn 3 đứa cô cùng hai người giúp việc.

Việc đầu tiên của Nam Vỹ Thần làm chính là.

Đứng trước cổng nhà to lớn cùng hai thằng kia, lưu luyến nhìn theo bóng chiếc xe dần đi xa.

Nam Vỹ Thần liền chạy vào nhà lấy chiếc xe đạp thể thao ra chạy ào ra ngoài, miệng còn vui vẻ hét lên: “Thế giới này là của bố mày!”

Còn chưa đi được bao xa liền bị ba mẹ nắm đầu lôi lại.

Họ nói cô trong mấy ngày này mà dám bước ra khỏi nhà bỏ hai thằng nhóc kia thì chết chắc!

Nam Vỹ Thánh cùng Lam Vấn Độc cười mỉa mai nhìn gương mặt cô méo xệch.

Ngồi trên bàn ăn, hôm nay ăn một món duy nhất, gà rán.

Cô và Nam Vỹ Thánh đều yêu thích món này nên chỉ kêu làm một món.

Nam Vỹ Thần ngồi ăn, ánh mắt lia tới Lam Vấn Độc đang ngồi bất động: “Không ăn?”

“Ăn” Lam Vấn Độc nhìn cô cùng Nam Vỹ Thánh vẫn ăn ngon lành. Tay có chút chần chừ cầm lên cái đùi gà vàng bóng, mùi thơm khó cưỡng, nhưng mà...

Nam Vỹ Thần cười cười: “Sợ mập hay béo?”

“...” Mập với béo có khác nhau à?

Hắn cười cười lắc lắc đầu: “Không...”

Nam Vỹ Thần trực tiếp ôm hết đĩa gà rán, còn dựt luôn cái đùi gà trên tay hắn, cô còn rất tốt bụng đẩy một chén cơm đầy rau, cà chua lác mỏng lại trước mặt hắn.

Lam Vấn Độc xanh mặt nhìn cô, khóe môi có chút rung rẩy: “...” Dì An, nó lại thói nào tật nấy nữa rồi kìa.

Nam Vỹ Thánh âm thầm cười mỉa, kéo ghế nhảy nhảy đi đến cạnh cô ngồi ăn.

Lam Vấn Độc ngồi đối diện cô, chớp chớp mắt mong chờ.

Nam Vỹ Thần không nhìn đến hắn.

“...” Nhìn một chén cơm, à không, chén rau, Lam Vấn Độc cảm thấy thật tủi thân.

Nam Vỹ Thần ngồi gỡ từng miếng da gà ra bỏ vào chén mình. Đẩy một đĩa gà rán đã được lột sạch da qua trước mặt hắn.

Lam Vấn Độc nhìn ngoại vật xâm phạm lãnh thổ kia, ánh mắt không thể tin được ngước nhìn cô.

Nam Vỹ Thần nhìn gương mặt mờ mịt của hắn nhìn mình, cô tùy tiện nói: “Da gà có rất nhiều axit béo, không muốn tăng cân chỉ cần đừng ăn da. Ăn thịt là được rồi”

Lam Vấn Độc nhìn nụ cười của cô có chút thất thần, thật ra hắn không thích ăn da, bất cứ da của con gì cũng đều không thích.

Nhưng hắn vốn ngại bẩn, lại vì thói quen không muốn người khác nói mình là đồ khó nuôi nên luôn ép bản thân ăn.

Lúc hắn còn mẹ, mẹ hắn sẽ kiên nhẫn ngồi lột da ra cho hắn.

Nhưng đến khi mẹ hắn không còn nữa. Lúc ngồi trên bàn ăn, hắn theo thói quen đưa tay ra định gỡ da, ba hắn khó chịu nhìn hắn: “Ăn hết cho ba!”

Lúc đó hắn cắng răng cứng đầu tiếp tục ngồi gỡ, ba hắn càng tức giận đem luôn đĩa đồ ăn của hắn ném xuống sàn nhà.

Văng tứ tung.

Ba hắn nói: “Con rất thích cãi lời ba sao!?” Lúc đó nếu không phải có mấy người giúp việc kéo hắn đi, cố gắng thuyết phục Lam Kính Ngữ, có khi hắn đã bị đập cho nhừ tử.

Lam Kính Ngữ là kẻ độc đoán, hắn không hề thích người khác làm sai ý mình dù chỉ một chút. Ngay cả mẹ hắn, cùng hai anh em hắn cũng chưa từng dám làm sai ý hắn.

Lam Vấn Độc là kẻ co được giản được, nên đã từ rất lâu cũng bỏ đi cái thói quen không thích ăn da này. Một là phải ăn cho hết. Hai là tuyệt đối không ăn.

Cầm cái đùi gà ở trên tay lên, hắn nhìn cô.

Vỹ Thần, cậu sẽ làm tôi hư mất...

Nam Vỹ Thần ung dung ăn, khó chịu nói: “Mày nhìn tao thì no sao?”

Nam Vỹ Thánh hận thù nhìn Nam Vấn Độc, hắn cuối đầu ăn, miệng lèm bèm: “Đồ thiên vị”

Phập, dường như trái tim màu hắc ám của Nam Vỹ Thần một phát bị xuyên qua, cô thẹn quá hóa giận: “Tao thiên vị cái gì!”

“Chị có khi nào làm như thế cho em!” Nam Vỹ Thánh ngược lại không hề nhượng bộ.

“Mày có ghét da sao!”

“Chị cần gì đối tốt với nó như vậy!?”

“Mẹ kiếp... Không có!”

“Chị có!”

“Vậy mày đưa hết đĩa gà của mày cho tao! Tao ăn hết cho!” Cô chòm qua muốn dựt đĩa gà rán của Nam Vỹ Thánh.

Lam Vấn Độc khóe môi rung rẩy không ngừng.

“Không nhé! Đồ thiên vị! Mắc gì cho chị ăn!” Nam Vỹ Thánh ôm đĩa gà rán hét lên.

“Mày dám nói chuyện kiểu đó với tao à!?” Nam Vỹ Thần cầm đôi đũa đập gầm gầm lên bàn gào lên.

Nam Vỹ Thánh hồi thần vội mở miệng: “Em xin------”

“Cút!” Nam Vỹ Thần sát khí bao quanh, lạnh lùng cắt ngang ôm đĩa gà rán đi đến bộ sofa ngồi ăn.

“...” Nam Vỹ Thánh hít sâu một hơi, oán hận nhìn Lam Vấn Độc: “Mày nhớ kĩ mặt tao!”

“Không nhớ Vỹ Thần, nhớ cậu làm gì?” Hắn thầm thì cuối đầu ăn.

Nam Vỹ Thánh cũng thầm thì: “Chị của tao mày nhớ làm gì?”

Hắn nhìn Lam Vấn Độc lạnh lùng nói, giọng nói mang theo ý cảnh cáo: “Vỹ Thần là của tao, nhớ cho kĩ”

Lam Vấn Độc mỉm cười: “Tôi không giành chị với cậu”

Nam Vỹ Thánh hừ lạnh: “Tốt nhất là như vậy”

Lam Vấn Độc không nói gì, tay cầm chén cơm định đi đến ngồi cạnh Nam Vỹ Thần, trong lòng thầm nghĩ, tôi không giành chị với cậu, tôi chỉ cướp chị của cậu đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.