Nam Vỹ Thánh thấy tên này cứ đeo bám cô, trong lòng cực kì khó chịu, cũng nhảy nhảy đi tới: “Chị...”
“Đi lại bàn ăn ngồi hết cho tao” Nam Vỹ Thần ngước mặt nhìn hai tên trước mặt ra lệnh, trên người tỏa ra khí thế đuổi chó, chó phải đi, đuổi mày, mày biết khôn thì nên lượn chổ khác.
Lam Vấn Độc cùng Nam Vỹ Thánh nhăn nhăn nhó nhó đi trở lại chổ ngồi của mình.
Dì Du là một người phụ nữ trung niên, đoan trang hiền dịu làm việc ở Nam gia đã 28 năm. Bà đem một đĩa dưa hấu ướp lạnh ra, nhìn cô chủ nhỏ của Nam gia. Cô ngồi ăn vừa xem tivi, hai chân khoanh lại nhịp nhịp theo tiếng nhạc thì lắc lắc đầu cười khổ: “Con thật là, sao cứ khó tính với Vỹ Thánh như thế??”
“Con chỉ đùa bọn nó thôi” Cô cười cười nhỏ giọng nói: “Con không thích ăn dưa, dì đem đến cho bọn nó đi”
Ăn xong cô liền đi đến lôi Lam Vấn Độc vẫn đang uống nước đi, khiến hắn bị sặc ho khụ khụ, cô nhìn Nam Vỹ Thánh: “Đi đem mấy chiếc xe đạp ra”
Lam Vấn Độc vừa nghe liền lắc đầu như cái trống bỏi: “Tôi không đi đâu” Giọng nói còn có chút rung lẩy bẩy.
Nam Vỹ Thánh khó chịu nhìn bàn tay của cô và Lam Vấn Độc đang lôi lôi kéo: “Buông tay ra cái đã” Hắn đang cố kiềm chế cái cảm xúc muốn đi đến bóp chết Lam Vấn Độc.
Vì thế, nhanh chóng mà xê nhau ra đi.
Lam Vấn Độc thoắt cái đỏ mặt, nghiêng đầu tránh né ánh mắt cô: “Vỹ Thần, đã nói là không đi mà!”
“Mày sợ cái gì?” Cô kéo tay hắn đi, quay đầu trừng mắt Nam Vỹ Thánh: “Nhanh!”
Nam Vỹ Thánh liền hớt hãi chạy đi lấy, Lam Vấn Độc ở đây bị cô lôi đi xềnh xệch, hắn chán nản nói: “Vỹ Thần, tim tôi yếu lắm, cậu đừng làm bậy”
Nam Vỹ Thần cười hờ hờ: “Tao chỉ muốn tập cho mày chạy xe đạp thôi, dạo trước tao bận, giờ có thời gian rồi” Rồi lại đưa tay xoa xoa đầu hắn như em trai mình: “Trốn không được đâu cưng”
Lam Vấn Độc đen mặt phản bát: “Ai cho cậu sờ đầu tôi?”
“Tao” Cô cười cười, ngông cuồng nghênh mặt nói.
“... Còn làm như vậy một lần nữa...” Hắn trợn mắt tức giận nói, lời nói chưa hết thì đã bị Nam Vỹ Thần đưa ngón tay trỏ lên môi chặn lại, hắn đứng hình nhìn chằm chằm ngón tay thon dài sạch sẽ của cô đang dính vào bờ môi của hắn, thân người cứng ngắc.
“...” Con mẹ nó...
Đã nói là tim tôi bị yếu mà...
Lam Vấn Độc ngước đầu nhìn gương mặt cười như không cười của cô. Trong lòng lộp bộp hai ba tiếng.
Nam Vỹ Thần kê sát mặt mình vào vành tay hắn thủ thỉ: “Có lần một sẽ có lần hai, mày làm gì được tao?”
Đôi đồng tử màu hổ phách của cô liếc đến gương mặt đỏ ửng của hắn, Nam Vỹ Thần mím môi nhịn cười nói tiếp: “Sao? Mày làm gì được tao?”
Lam Vấn Độc hít sâu một hơi, phồng má vặn vẹo nói: “Tôi sẽ bẻ tay cậu!”
Đôi mắt xinh đẹp hẹp dài mở căng ra, hàng lông mi dài rung rung vì tức giận, răng cắn chặt môi trừng mắt nhìn cô.
Càng nhìn càng mắc cười!
Như con mèo nhỏ bị đạp chúng mông.
Nam Vỹ Thần cứng ngắc nhìn hắn, rồi phá lên cười, đưa tay ra hung hăn véo mạnh hai cá má phấn nộn cửa hắn kéo qua kéo lại khiến hắn tức sắp thổ huyết, đau nhe răng...
Nam Vỹ Thần: “Sao mày đáng yêu thế hả?” Giọng nói một phần chân thành chín phần đùa bởn.
Lam Vấn Độc rất tức giận!
Lam Vấn Độc hắn bị đùa giỡn!
Hắn có chút hoang mang...
Con nhỏ này giống con gái ở cái chỗ nào chứ! Lưu manh không ai bằng!
“Đừng có xem tôi như em trai cậu!”
Cô nhướng mày trầm tĩnh nói: “Nhưng tao chính là xem mày như Vỹ Thánh đó” Rồi lại nghĩ nghĩ buông một câu: “Mày thấp hơn tao, mày sinh sau tao tận ba tháng”
Hắn nghèo lời.
Mẹ kiếp, ỷ cao hơn hắn thì lộng quyền sao!?
Nhưng mà...
Xem hắn là em trai!?
“...” Lam Vấn Độc gương mặt thoáng chốc chùn xuống, hắn chỉ là chưa phát triển thôi mà?
Thấp hơn cô có bao nhiêu?
Có cần nói như vậy khiến hắn buồn không?
Hắn... Không thích làm em trai cô.
Câu trả lời này, hắn không công nhận.
Nam Vỹ Thánh dựng xe xong, đi đến kéo tay Nam Vỹ Thần ra, không dấu vết chen ngang: “Em đem ra hết rồi, đi đâu?”
“Đi đến cánh đồng hoa hướng dương, ở đó gió rất mát, đường lại rộng” Cô nói xong liền đi đến tự nhiên lôi tay Lam Vấn Độc cùng Nam Vỹ Thánh đi: “Vỹ Thánh, biết chạy xe đạp chưa?”
Hắn chần chừ một chút, ánh mắt mang ý cười nhìn bóng lưng cô: “Em chưa”
“Vậy tao sẽ tập cho cả hai” Cô quay đầu cười, ánh mắt cong cong, nụ cười đáng yêu mười phần, hai cây răng khển cũng lộ ra.
Lam Vấn Độc nhìn bàn tay cô đang nắm lấy tay hắn lôi đi, tay hắn nhè nhẹ siết chặt tay cô.
Nụ cười rạng rỡ như ánh dương.
Nam Vỹ Thánh thật ra định nói là “Chưa”
Nhưng lại không muốn nói, càng được thân cận với cô, hắn càng muốn nhiều hơn nữa.