Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 97: Chương 97: Lời Mời




Thomas bắt tay lên trán, nó đau đầu suy nghĩ coi có cách nào thuyết phục đám bạn của mình đeo kính hay không. Nó chẳng có cách nào báo cho đám bạn về con quái thú dưới tầng hầm. Thomas khá là khó xử vào thời điểm này, một mặt nó muốn kiếm đủ một đống vật thí nghiệm quý hiếm – Xà Quái, Trường sinh Linh giá - rồi thử lừa lọc coi Tom Riddle có ngớ ngẩn mà lòi ra một vài cái ma thuật thú vị nào không. Một mặt khác, Thomas muốn làm thịt ngay con quái thú, sự tồn tại của nó quá nguy hiểm cho những người xung quanh. Thomas thở dài, nó quyết định sẽ đi kiếm Gs Dumbledore. Thomas tin thầy ấy sẽ tìm ra phương pháp xử lý thích hợp nhất.

Sáng hôm sau không có tiết, Thomas tìm tới Gs Dumbledore từ rất sớm, khi mà Harry và Ron đang vùi đầu trong chăn ngủ bù. Sau khi nghe Thomas báo lại về sự bất thường nó cảm nhận được. Gs Dumbledore cau mày, thầy hỏi:

- Con chắc chắn chứ Thomas?

- Vâng thưa thầy. Con có thể cảm nhận được, có vẻ như đó là một con rắn. Nó rất to lớn nhưng di chuyển cực kỳ nhanh chóng. Theo như những gì con cảm nhận được thì con quái thú đã di chuyển thông qua đường ống nước, vì vậy không ai phát hiện ra nó.

Gs Dumbledore gật đầu, thầy nói:

- Nếu là rắn thì cũng hợp lí. Dù sao thì đó cũng là thú cưng của Slytherin. Con đến tìm ta là muốn tiêu diệt con quái thú này sao?

Thomas đáp lại:

- Con đang do dự. Để một con quái vật như vật tự do là rất nguy hiểm. Nhưng quan trọng hơn, kẻ nào đã thả con quái vật đó ra khỏi căn phòng?

- Con biết về Mật thất của Slytherin? Cũng phải, với con thì cũng không có gì lạ. Con lo lắng như vậy là đúng. Tuy nhiên, quan trọng hơn là phải tìm ra kẻ chủ mưu. Ta không muốn sự việc trở lên nguy hiểm như 50 năm trước.

Thomas cau mày, nó vẫn không thể yên tâm về con quái vật đó.

- Con không cần phải lo lắng đâu, Thomas. Ta sẽ theo dõi chặt chẽ toàn lâu đài để đảm bảo không có bất cứ tai nạn nào.

Lần này Thomas không quá tin tưởng vào lời của Gs Dumbledore. Nhưng chính sự ích kỷ của bản thân khiến nó cũng không phản đối.

Tạm biệt Gs Dumbledore, Thomas mang tâm trạng phức tạp trở về. Nếu đã quyết định thì Thomas sẽ không quay đầu lại, dù con đường phía trước có mờ mịt đến thế nào. Việc hiện tại là tìm cách lừa đám bạn đeo cặp kính để tránh mất mạng tức khắc khi chúng xúi quẩy gặp phải con quái vật. Dù sao thì hoá đá cũng là kết quả không tệ so với lập tức đi chầu ông bà ông vải. Thomas than thở, coi bộ lần này lại phải bỏ ra chút gì đó rồi.

Tối hôm đó, Thomas hẹn tất cả 5 người Harry, Ron, Hermione với Fred và George tới phòng thí nghiệm của nó. Đưa cho mỗi người một cái hộp nhỏ, Thomas ngồi lại chỗ của mình chờ đợi đám bạn đặt câu hỏi. Hermione nhìn cái kính rất model bên trong, quay sang Thomas với ánh mắt khó hiểu, cô hỏi:

- Cái này là gì đây Thomas?

- Uhm. Kính.

- Hiển nhiên nó là cái kính. Nhưng nó có tác dụng gì?

Thomas cười đắc ý. Nó nói:

- Đeo nó lên, đặt tay trái mọi người lên gọng kính. Tiếp theo đọc “open“.

5 người làm theo lời của Thomas. Sau đó, tất cả kinh ngạc phát hiện, thông qua mắt kính, thế giới của họ hoàn toàn thay đổi. Vô số tấm bảng trong suốt hiện ra với những dòng chú thích trên mỗi đồ vật. Cảm giác này thực kỳ lạ, một số vật phẩm mà trước đó chưa biết tên thì giờ đều rõ mồn một; thậm chí mọi người còn có thể nhận được thêm một số thông tin về chúng.

Tất cả mọi người kinh ngạc tháo kính xuống, sau đó quanh cảnh trước mặt họ trở lại bình thường. Harry giơ cái kính về phía Thomas, nó hỏi:

- Cái kính này thật đáng kinh ngạc. Thế nhưng có vẻ bọn mình đâu cần đến nó?

Fred với George hận không thể bịt miệng của Harry ngay lập tức, may mắn cho chúng, Thomas cũng không có ý định thu hồi những cái kính.

- Không phải mọi người, là mình cần. Nó vẫn chưa hoàn thiện. Đeo lên và nhìn kỹ lại thử coi.

Cả năm người đeo kính trở lại. Có sự nhắc nhở của Thomas, rất nhanh họ đã nhận ra chi tiết khác biệt. Có vài cái bảng để dấu “?” rất bắt mắt giữa những bảng còn lại.

Thomas lên tiếng giải thích:

- Các cậu thấy đó, còn rất nhiều thông tin phải thu thập. Một mình mình thì không kiêm nổi. vì vậy mình muốn nhờ mọi người giúp mình thu thập thêm thông tin để hoàn thiện nốt cái kính.

Cả năm người nhanh chóng gật đầu đồng ý. Chưa nói tới đây là một lần hiếm hoi mà Thomas nhờ vả, quan trọng hơn thì cái kính này quá hấp dẫn. Ngay cả Hermione cũng không ngăn trở được sự hấp dẫn từ nó.

Hài lòng nhìn đám bạn đeo kính rời đi, Thomas có thể yên tâm hơn một chút, từ khi con Tử Xà Basilick được thả ra thì Thomas vẫn luôn lo lắng đến giờ. Công việc hiện tại của nó là nhanh chóng tìm ra cuốn sổ và kết thúc sự kiện lần này. Thomas luôn theo dõi những sự kiện có tính mấu chốt, nó đã xác định thông tin về cuộc chiến tay đôi giữa Lucius Malfoy và ông chú Arthur Weasley thực sự đã bùng nổ ở tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn. Điều này khiến cho Thomas xác định, quyển sổ hiện tại đã thông qua Ginny và được mang vào trong trưởng.

Quãng thời gian tiếp theo, Thomas vô cùng tích cực trong việc truy tìm hung thủ, nhưng tất cả công sức nó bỏ ra đều không mang lại kết quả khả quan. Voldemort có vẻ đã tìm thêm được một bầy tôi đáng để chú ý, kẻ này thực sự vô cùng nhẫn lại. Suốt từ cái hôm Thomas nghe thấy tiếng động và đuổi theo con Tử Xà đến giờ thì hắn hoàn toàn không có thêm bất cứ hành động nào.

Thời gian trôi đi, tháng mười đã tới. Thomas cũng tạm thời gác công việc truy lùng quyển sổ qua một bên, nó đã phí quá nhiều thời gian mà không có kết quả mong muốn. Ngoài ra, Thomas nhớ tới một việc, tiệc Tử nhật của Nick Suýt Mất Đầu sắp tới, khả năng cao là ngày đó Voldemort sẽ có hành động. Dù không muốn nhưng Thomas phải thừa nhận, hiện tại ôm cây đợi thỏ là phương pháp thích hợp nhất.

Thời tiết tháng mười ẩm ướt và lạnh lẽo, nó xâm nhập vào khắp mọi ngõ ngách của toà lâu đài. Bà y tá Pomfrey bận túi bụi bởi những cơn cảm lạnh đột ngột của các học sinh và nhân viên trường. Ma dược có tên “Pepperup” của bà có hiệu quả vô cùng rõ ràng. Cơn cảm lạnh được đẩy lùi nhanh chóng, tác dụng phụ duy nhất là người uống thuốc sẽ phải mang hiệu ứng hút thuốc bằng lỗ tai trong vài giờ.

Ginny bị cảm lạnh, Percy đã bắt cô bé uống thuốc. Hơi nước tuôn ra dưới mái tóc đỏ rực khiến cho người khác cảm thấy cô bé có một cái đầu bốc lửa theo đúng nghĩa đen. Thomas đã đề nghị mọi người cùng nhau đến thăm cô bé, theo lời của nó, sự xuất hiện của Harry sẽ có tác dụng tốt hơn vô số loại ma dược nào khác. Sau đó nó bị Harry truy sát đến tận cửa phòng y tế, đám bạn còn lại cũng cười dài đuổi theo.

Bà Pomfrey nhanh chóng cho chúng thông qua với khuôn mặt khó chịu cùng với lời nhắc nhở, tuyệt đốt không được làm ồn và ở lại quá lâu, người bệnh cần nghỉ ngơi. Đúng như lời của Thomas, sự xuất hiện của Harry khí Ginny vô cùng kích động, nhưng rõ ràng tinh thần của cô bé được cải thiện đáng kể.

Bên giường bệnh, sau khi hỏi thăm, Thomas lùi ra phía sau mọi người và âm thầm quan sát Ginny, người bây giờ đang dựa vào Hermione nói chuyện nhưng ánh mắt luôn thỉnh thoảng liếc nhìn Harry rồi đỏ mặt né tránh. Thomas cau mày, nó phát hiện Ginny thực sự bị cảm lạnh, sinh mệnh lực của cô bé vẫn vô cùng dồi dào, dòng khí lưu động tuy có chút nhấp nhô nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ.

Nói thực, lúc này Thomas vô cùng mong muốn Ginny thực sự bị ám, chí ít thì như vậy nó có thể nhanh chóng xử lý mọi việc và chú tâm vào công trình nghiên cứu của mình. Từ khi con Tử Xà xuất hiện, Thomas đã bị chậm tiến độ khá nhiều.

Cuối tháng mười, trời mưa suốt mấy ngày. Những hạt mưa có kích thước to như viên đạn đang va chạm mãnh liệt vào các khung cửa sổ. Nước hồ dâng lên cao; những luống hoa bị biến thành những dòng bùn. Trong cái tiết trời này, có lẽ chỉ có những quả bí ngô của lão Hagrid là vui vẻ, chúng đã phát triển to như những cái lán, với kích cỡ này thì chế tạo một cỗ xe ngựa là quá thoải mái.

Harry về thay đồ, sau đó nó trở lại phong sinh hoạt chung và tham gia với lũ bạn, đồng thời cũng chuyển lời mời tham gia ngày Tử nhật của ngài Nick Suýt Mất Đầu tới cả bọn. Hermione kêu lên một cách đầy hăng hái:

- Một bữa tiệc Tử nhật? Mình dám cá là chẳng có mấy người có thể nói là họ có dịp tham gia tiệc Tử nhật của đám hồn ma. Chắc nhiều thứ bí ẩn lắm.

Thomas lên tiếng:

- Sao cậu không nghĩ là: bữa tiệc đó tồi tệ đến mức những người tham dự không ai muốn nhắc tới nó trong đời?

Cả ba người quay sang nhìn chằm chằm Thomas. Hiển nhiên đứa bạn này lại có chút thông tin gì đó rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.