Cơn mưa rào nặng hạt đang gõ rầm rập vào cửa sổ, mây đen nặng nề che kín cả bầu trời báo hiệu trận mưa này còn rất lâu nữa mới có thể chấm dứt. Trái ngược với thời tiết u ám bên ngoài, trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor tràn ngập tiếng cười nói của đám học sinh. Ánh sáng của lò sưởi chiếu lên những chiếc ghế bành, nơi chứa đầy đám học sinh đang ngồi thoải mái, trò chuyện vui vẻ, làm bài tập, đọc sách…
Fred và George đang thí nghiệm coi chuyện gì sẽ xảy ra khi đút cho một con Kỳ nhông Lửa ăn một quả pháo xoè. Fred đã giải thoát con kỳ nhông này khỏi một lớp học về Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Con vật tội nghiệp, đang cháy như một hòn than, trên một chiếc bàn. Vây xung quanh là một đám phù thuỷ nhỏ tò mò. Sự náo loạn của họ cắt ngang sự chú ý của Thomas và 3 người bạn của nó.
Đột nhiên, con kỳ nhông lửa phóng vọt lên không trung, nó phát ra một loạt tiếng nổ đùng đùng cùng với hàng loạt tia lửa, sau đó thì bay tán loạn khắp phòng. Anh Percy gào thét hai người sinh đôi một cách điên cuồng. Con kỳ nhông phun ra một loạt những ngôi sao to như trái quýt rồi bay vọt vào trong đống lửa, để lại hàng loạt tiếng nổ ầm ầm.
Sau khi thoát khỏi Percy, hai anh em sinh đôi xáp lại chỗ Thomas. Fred hỏi:
- Ban nãy mấy đứa đang bàn về cái gì mà có vẻ hào hứng vậy?
Thomas nhún nhún vai, nó kể cho Fred và George về lời mời mà Harry nhận được. Hai anh em sinh đôi vô cùng hứng thú và quyết định đi cùng. Kết quả là đội ngũ ban đầu từ 4 đã tăng lên thành 6 người.
Ngày Halloween tới, khi cả trường vẫn còn cuồng hoan trong buổi dạ tiệc, Harry mang khuôn mặt đầy tiếc hận dẫn đường cho đám bạn đi tới tiệc Tử nhật của ngài Nick Suýt Mất Đầu. Sau lưng nó, Hermione vẻ mặt hiếu kỳ kèm theo chút lo lắng, Ron tỉnh bơ nhai cái bánh mà nó cầm theo từ sảnh đường, Thomas đang gảy cái UC của mình, còn hai anh em sinh đôi thì đang chúi đầu vào bên cạnh Thomas, miệng đang thì thào hỏi cái gì đó.
Nhìn cái lối đi thắp đầy những ngọn nến đen sì đang cháy chập chờn như ma chơi, Harry đột nhiên thấy hối hận. Nếu trước đó chỉ là tiếc nuối thì bây giờ, khi đối mặt với mặt cái không khí âm u của tầng hầm này, nó triệt triệt để để hối hận. Harry đưa mắt qua nhìn đám bạn, trên mặt nó chỉ thiếu ghi rõ mấy chữ: “Chúng ta quay về được không?”
Thomas, kẻ lúc này đã đút cái UC vào túi, bình tĩnh nhìn Harry. Nó không ngần ngại mà đập nát ảo tưởng của thằng bạn.
- Đi thôi Harry! Cậu đã nhận lời của ngài Nick Suýt Mất Đầu thì phải tới.
Hermione nhanh chóng tiếp lời:
- Đúng vậy. Lời đã hứa như đinh đóng cột. Cậu đã nhận lời rồi.
Fred và George gật mạnh đầu. Fred nói:
- Yên tâm đi. Bọn này đâu có để em đi một mình. Đúng không?
Ron lau cái tay mới cầm bánh vào áo chùng, nó lên tiếng ủng hộ:
- Đúng vậy đó. Đi thôi, biết đâu tiệc Tử nhật của ngài Nick khác biệt thì sao?
Harry thở dài rồi tiến lên phía trước. Càng tiến lên, nó càng cảm thấy lạnh. Harry đưa tay kéo chặt cái áo chùng với hi vọng như vậy sẽ khiến cho bản thân ấm áp và an toàn hơn.
Fred lên tiếng:
- Thật là lạnh! Hơn nữa cảm giác cũng thực kỳ dị.
Mấy người còn lại cũng gật đầu tán đồng quan điểm. Cái lạnh này không chỉ đơn giản là thân thể nhận thấy, cảm giác lạnh lẽo này thấm đến tận linh hồn của cả đám theo đúng nghĩa đen.
Thomas nhíu mày, nó cảm giác được cái không khí lạnh lẽo này có pha trộn một thứ gì đó giống như một dạng năng lượng đặc thù. Năng lượng này có vẻ trái ngược với những dạng năng lượng đặc thù khác mà Thomas biết tới như khí hay ma lực. Nó không có bất kì đặc tính của sự sống như khí, cũng không đặc biệt hoạt hóa như ma lực.
Một loạt âm thanh giống như hàng ngàn cái móng tay đang cào lên một tấm bảng đen vọng lại khiến cho người ta nổi da gà.
Ron thì thầm:
- Mọi người có nghĩ đó là âm nhạc không?
- Có thể. Dù sao chúng ta đang tới một bữa dạ tiệc ma theo đúng nghĩa.
Cả năm người quẹo qua một khúc quanh và thấy được Nick Suýt Mất Đầu. Ông ta đang đứng trước ngưỡng cửa của một cái hầm ngục, trên đó treo lòng thòng một cái rèm nhung đen xì xì.
Nick đón khách với vẻ ảm đạm tang thương. Ông lên tiếng chào cả bọn:
- Bạn quý của tôi. Chào mừng, chào mừng. Rất vui vì các bạn có thể tới.
Ông giở cái nón lông chim ra, quơ nó theo một đường vòng khi cúi đầu cháo khách.
Nếu bỏ qua cái không khí lạnh thấu tâm can, thì khung cảnh phía trước thực sự đáng kinh ngạc. Hàng trăm con ma có màu như ngọc trai, cả người trong mờ chứa đầy hầm ngục; chúng trôi dạt quanh một sàn nhảy đông đúc, nhảy một điệu vanxơ đáng sợ, với nhạc đệm là âm thanh được phát ra từ ba mươi cái cưa, được chơi bởi một ban nhạc ngồi trên bục cao được che màn đen.
Một ngọn đèn chùm lơ lửng trên cao được thắp sáng, bởi hàng ngàn ngọn lửa xanh thẫm của nửa đêm của những ngọn nến đen y như những ngọn nến treo ở ngoài hành lang, nơi Thomas và mọi người mới bước qua trước đó vài phút.
Hơi thở của 6 người dâng lên như một màn sương ngay trước mặt. Thomas có cảm giác như đang ở giữa một cái tủ đông cỡ bự.
Harry thấy nên làm nóng đôi chân của mình, nó đề nghị:
- Chúng ta nên đi nhìn xung quanh một chút chứ nhỉ?
Ron nói một cách lo lắng:
- Cẩn thận để đừng đi xuyên qua bất cứ ai.
Cả đám thận trọng đi quanh mép sàn nhảy. Họ đã vượt qua một nhóm nữ tu ảm đạm, một người đàn ông rách rưới đeo dây chuyền và Thầy tu Mập – một con ma Hufflepuff vui vẻ - đang nói chuyện với một hiệp sĩ với một mũi tên nhô ra khỏi trán.
Cả bọn cũng không ngạc nhiên khi thấy rằng Bloody Baron – con ma dữ tợn nhà Slytherin - cả người đầy máu bạc, và được những con ma khác tránh xa.
Hermione chợt dừng bước, cô nói:
- Quay lại, quay lưng lại. Mình không muốn nói chuyện với Myrtle Rên rỉ …
Cả lũ vội vàng thối lui. Thomas cũng đã biết về con ma này, nó đặc biệt khó giao tiếp, tuy nhiên đây cũng là một gợi ý cho Thomas để hiểu rõ kẻ nào đáng nghi đã ra vào nhà vệ sinh nữ và thả con Tử Xà ra khỏi ổ. Có điều hiển nhiên nơi đây không phải chỗ để nói chuyện với một con ma dễ nổi khùng như Myrtle.
Harry hỏi:
- Ai vậy?
- Một con ma ám cái bồn cầu trong nhà vệ sinh nữ.
- Ám cái bồn cầu? - Harry trợn tròn mắt.
- Ừ. Cái bồn cầu đó hỏng quanh năm, bởi con ma đó nếu nổi khùng lên là làm sàn nhà ngập đầu nước.
Ron chợt nói:
- Nhìn đám đồ ăn kìa.
Cả đám tiến lại gần thêm mấy bước, còn Thomas đứng im. Phía bên kia tầng hầm, một cái bàn dài được phủ khăn nhung đen được dùng để đặt những dĩa đồ ăn. Mấy người Harry háo hức tiến tới, nhưng rất nhanh chúng đã phải dừng lại. Cái mùi phát ra từ cái bàn thực kinh hoàng. Một con cá chết to tổ bố được đặt trên một cái liễn bạc rất đẹp. Không dừng lại ở đó, hàng loạt bánh trái nướng cháy thành than, lòng cừu thiu, phô mai mốc xanh… nói chung là toàn những thứ hư thối. Mùi của chúng hòa quyện với nhau tạo thành một mùi hương khiến cho người ngủi muốn hồn lìa khỏi xác.
Mấy người bạn của Harry chăm chú nhìn cái bàn, chúng hết sức kinh ngạc khi thấy một con ma bước xuyên qua cái bàn. Nó dùng cái mồm há rộng của mình để ngoạm một con cá đang bốc mùi hôi thối kinh khủng.
Harry hỏi nó:
- Đi xuyên đồ ăn như thế, ngài nếm thấy có ngon không?
- Cũng ngon.
Con ma đáp lại rồi trôi ra nơi khác.
Hermione suy đoán:
- Chắc họ ăn đồ thiu thối cho có hương vị đậm đà hơn.
- Không phải đâu.
Thomas đang tiến đến với một cái khẩu trang đeo trên mặt.
- Theo một cách nào đó mà nói, những thức ăn đó đã chết. Vì thế chúng có thể được ăn bởi người chết.
Harry hỏi:
- Đồ ăn bị chết? Cậu nói gì kỳ lạ thế Thomas? Chúng đâu có sống đâu?
- Không! Thomas nói có lý đấy.
Hermione lên tiếng, cô nói ra điều bản thân suy đoán.
- Các cậu cứ để ý coi, sinh vật đánh mất sống thì chết. Thế thì đồ ăn đánh mất ăn chẳng phải cũng tương tự sao?
Mấy người còn lại ngẩn ra, họ chưa từng nghĩ tới việc này. Tuy nhiên điều này cũng vô cùng hợp lí.
Mấy người đang định rời khỏi thì một con ma thình lình chui lên từ dưới gầm bàn và lơ lửng trên đầu cả đám.
Harry lên tiếng chào hỏi:
- Chào Peeves!
Con yêu tinh siêu quậy này khác biệt hoàn toàn với sự trong suốt nhợt nhạt của đám ma khác. Nó đang đội một cái nón dạ tiệc màu cam, cổ thì thắt một cái nơ đang xoay tròn, gương mặt láu lỉnh của nó cười toe toét. Nó chìa ra một đĩa đậu phộng mọc đầy mốc ra mời cả đám:
- Ăn chút không?
Hermione đáp:
- Không, cám ơn.
Đôi mắt của Peeves đảo lia lịa. Tên quỷ tinh quái có vẻ lại đang nghĩ ra trò gì quái đản.
- Ta nghe được mi nói về Myrtle khốn khổ. Ăn nói khiếm nhã về Myrtle khốn khổ.
Hắn đột rống lên:
- OY! MY…
Âm thanh chưa kịp thoát ra khỏi miệng của Peeves thì đã bị Thomas chặn đứng, nó sài một ma chú kỳ lạ nào đó khoá cứng mồm của tên yêu tinh lắm mồm. Nó đang cần Myrtle để thu thập thông tin. Vào lúc này mà để Peeves tạo ra một ấn tượng xấu xí thì quả thực ngu xuẩn.
Con yêu tinh vùng vẫy mong thoát khỏi sự trói buộc của Thomas nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Bên trong đôi mắt của Thomas ánh lên một tia đùa dai, nó vung cái đũa lên xuống rồi quay tròn. Con yêu tinh bị Thomas quay cho không tìm thấy đông tây nam bắc. Vèo một tiếng, Peeves tinh quái bị Thomas quẳng xuyên qua mấy bức tường và bay mất hút.