Griselda: Chiến Binh Xám (Vùng Đất Marvelous)

Chương 4: Chương 4: Vùng Đất Kì Lạ (1.4)




Cả ba thành viên nhà Hathaway đều mắc chứng khó ngủ, vì thế chẳng có lí do gì để họ cảm thấy dễ chịu sau giấc ngủ dài lê thê hàng đêm.

Mới bảnh mắt ra, Molly đã khiến Ray kinh ngạc bởi quyết định quá nhanh chóng về vấn đề học tập của Rose. Ông không rõ bà đã điều tra từ lúc nào mà nét mặt trông vô cùng phấn khích. Điều đáng nói hơn, bà cứ nằng nặc bắt con gái chiều nay phải tới trường.

Coi như cả buổi sáng, Rose chẳng thể đi chào hỏi hàng xóm như bố mẹ vẫn làm. Ngược lại, cô rúc mình vào căn phòng nhỏ, đan xen trong cô lúc này là vô vàn những cảm xúc khó diễn tả: bồn chồn, lo lắng, hồi hộp, tò mò,...nó biến cô thành kẻ ngày đầu đi tuyển việc cho một cơ quan hay tổ chức nào đó.

Chỉ còn chưa đầy hai tiếng nữa thôi. Cô chán nản, bế bồng cục bông Joseph để tạm quên sự việc sắp xảy đến. Và rồi, tất cả những gì cô phải trải qua đã được đền đáp thích đáng. Đơn giản bởi chiếc đồng hồ thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc, Rose cùng con Joseph đã yên vị trên chiếc xe ô tô của gia đình.

Ngó nhìn quang cảnh trời đất âm u hiện tại thì quả thực, cặp kính đen thời trang của Molly chẳng hợp hoàn cảnh tí nào. Đó là theo cách cảm nhận từ Rose, cô vốn kín tiếng nên đành nhắm mắt cho qua, chẳng có ai dỗi hơi đi phê bình chuyên gia không chịu tiếp thu kia. Còn với bà, có lẽ nó mang một lí do nào khác mà không tiện nói ra.

“Con mang theo cả Joseph hả?” Nhìn hình ảnh phản chiếu qua gương chiếu hậu, bà quay phắt xuống. Cặp mày quạu lại với con chó nhiều lông đang thè cái lưỡi dài thượt trông thật khó coi, theo trực quan nhạy cảm thì Molly cho rằng nó đang chọc tức bà.”Con cần phân biệt đâu là chuyến đi du lịch”

“Cục bông chỉ là vật dự bị cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra thôi mẹ...”Rose tựa đầu vào cửa kính, đôi bàn tay mải mê nô đùa cùng bộ lông của chó cưng. Cô chưa kịp nói hết câu đã bị bà chặn lời.

“Trường hợp xấu nhất sao?” Molly ngày càng khó hiểu vì cách nói mập mờ không rõ nội dung ấy. Con gái bà cũng biết lấy đứa bạn thân ra làm vật dự bị cho mình ư?”Không thể nào...” Bà tự phủ nhận lại giả thuyết mình vừa đặt ra.

“Phòng khi mẹ say mê nói chuyện với ai đó mà bỏ rơi con mình, Joseph sẽ là sự lựa chọn hàng đầu của con” Rose bụm miệng cười, cô biết rõ Molly sẽ hiểu theo chiều hướng khác.”Rất có thể đấy mẹ yêu...”

“...” Bà im re, không nói thêm bất cứ lời nào, lẳng lặng tra chìa khóa vào ổ...

Chiếc xe bỗng lao vụt đi sau tiếng rồ ga mạnh. Dường như, có một thế lực đã bị kìm nén từ lâu, nay chợt bùng phát và gây ra hậu quả khôn lường.

Chỉ trong chốc lát, cả ba đã có mặt trước ngôi trường độc nhất vô nhị ở thị trấn Marvelous, bởi lẽ nơi đây chỉ có duy nhất một trường học.

Rose hoảng hồn, đầu óc chưa kịp thích ứng với cảnh vật xung quanh. Mẹ cô đúng ra năm nay đã gần sáu mươi, vậy mà tốc độ phi xe có thể nói là sánh ngang hàng tay đua F1. Nhanh đến mức, cô còn không thể tin được là mọi thứ hai bên đường chỉ lướt qua giống như vệt sóng đủ sắc màu, khiến đôi ngươi cô long xòng xọc. Và con Joseph ngã lăn ra ghế chẳng khác nào hình dáng cục bông bị gió thổi bay, cuộn tròn lông lốc thành từng vòng.

Bấy giờ, Molly mới để ý đến tình trạng của Joseph, đôi mắt kinh ngạc của bà khiến Rose khó chịu. Mặc cho tiếng gọi với theo của bà, cô bước khỏi xe rồi dùng chân đóng sập cửa lại. Với khuôn mặt tối sầm đó, cô đi thẳng vào cánh cổng vòm mà không thèm ngoái đầu lại.

Còn về Molly, bà ngồi lặng trong xe, cảm giác như có làn gió táp mạnh vào mặt mình làm hai gò má cao cao trở nên đau rát. Bà khẽ thở dài, nhìn theo bóng dáng đang khuất dần bởi bước nhịp nhanh dứt khoát kia. Con bé rất giống loài cá nóc, bình thường thì chẳng hề hấn gì. Nhưng nếu đụng vào bản thân hay bất cứ thứ gì thuộc quyền sở hữu của nó, y rằng loài cá này sẽ “xù lông” lên, hăm dọa kẻ thù đến hoảng sợ mà chạy loạn.

Một lúc lâu sau, Molly cũng vào trường. Chẳng mất nhiều thời gian để người phụ nữ lạ mặt này tìm thấy phòng giáo vụ. Bà tháo kính ra, cẩn thận ngồi xuống ghế sau khi nhận được nụ cười xã giao từ người ngồi đối diện.

“Chào bà Hathaway, tôi không nghĩ sẽ nhận được điện thoại từ bà sớm vậy đâu”

“Nếu tôi cũng nghĩ vậy thì sao?”

“Ôi bà thật khéo nói đùa...” Xenia vén gọn mớ tóc dày lại, vẫn dáng vẻ tươi tắn hàng ngày, cô mở tập hồ sơ lí lịch của học sinh ra, cứ lật qua một trang, khuôn miệng nhỏ nhắn lại thốt lên đầy thích thú.

Molly lấy làm hài lòng khi nhìn thấy biểu cảm này, bà tỏ ra khá ung dung.

“Hôm nay trò Hathaway có đến không vậy, thưa bà” Xenia luôn thích những học sinh thừa hưởng mọi thứ tốt đẹp như cô bé này. Sẽ chẳng có gì khó hiểu khi cô ao ước muốn gặp cô trò mới đến nhường nào.

“Có đến...chỉ có điều, tôi không rõ con bé đã chạy đi đâu thôi” Molly nhấp ngụm trà nóng cho cái họng đã cạn khô của mình.

”Trò ấy có vẻ rất láu lỉnh đấy?” Xenia tò mò.

“Ồ không, nó hơi kì quặc...” Bà khá chắc chắn với lời nhận xét của mình về tính tình cô con gái nhỏ.

Molly đang cân nhắc từng lời nói khi ngồi đối diện với cô quản sinh, thì Rose lại đi lang thang, vô phương hướng trong khuôn viên rộng lớn của nhà trường. Cô vẫn chưa hả giận, chỉ đùa chút thôi mà mẹ đã bị kích ứng như thế. Chẳng lẽ cô là chất kích thích?

Từ lúc ra khỏi xe, cô cứ thế xông thẳng vào trường, mặc cho cái nhìn soi mói từ những học sinh khác. Một cô gái có gương mặt lạ hoắc, khoác trên mình chiếc áo phông màu đen tôn lên làn da trắng ngần, cùng quần jeans bó sát cặp giò thon dài, chân đeo giày thể thao cá tính. Trên tay lại ôm con chó lông trắng, rõ ràng là dân thành thị mới tới mà. Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, không ít nàng học sinh sành điệu khác tỏ vẻ khó chịu.

Lướt qua đám nữ sinh đứng túm tụm gần đó, thoảng qua tai cô lời nói mỉa đầy miệt thị từ một cô gái sở hữu thân hình nóng bỏng”Xem ai mới đến kìa“. Cả bọn dành cho cô cái nhìn săm soi, điệu bộ khinh khỉnh.

Rose không buồn để ý tới thái độ của họ, cô thản nhiên nện gót giày xuống nền sân gạch. Cô đã chán ngán cái cách hành xử của lũ con gái học đòi, chúng luôn ganh tỵ hay tỏ thái độ với từng cô bạn khác. Vì thế, đối với loại người như vậy, không cần lãng phí thời gian để băn khoăn suy nghĩ nên làm thế nào lấy được lòng chúng. Chỉ tốn calo thôi!

Khoảng cách trở nên khá xa, nhưng cô vẫn cảm nhận được những ánh nhìn gai góc còn dõi theo mình. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu con Joseph. Đang định nói câu gì đó dỗ dành thì thay vào đó, cô nuốt khan không nói nên lời. Rose hoảng sợ khi thấy con rắn màu xanh lá to bằng cổ tay người lớn, đang oằn mình dưới chân cô.

Chiếc lưỡi xẻ đỏ hỏn của nó liên tục thè ra, cái đầu nhọn nhướn lên cao, dần dà đến hông cô. Phải diễn tả thế nào đây, cả thân mình nó đều cuộn tròn quanh cái chân cò hương. Con Joseph bị kích động, nó kêu lớn, sủa inh ỏi thu hút sự chú ý của mọi người ngang qua, mặc cho thái độ im lặng của chủ nhân.

Rose mặt tái nhợt, nhưng cô kiên quyết giữ thái độ bình tĩnh, phần nào đó lòng kiêu hãnh trước đám nữ sinh đằng kia đã ngăn không cho những pha hành động đáng xấu hổ xảy ra . Vài tiếng đùa giỡn, cười cợt, nhạo báng ném về phía cô.

Cô giữ nguyên hiện trạng, quan sát từng nhất cử nhất động của con vật. Sẽ nhận rõ con rắn này không bình thường nếu chú ý kĩ hơn một chút, nó chỉ đang vờn thử cô thôi, ban nãy cô cũng chưa hề giẫm phải nó. Quán tính cô mách bảo là vậy”Rắn nuôi ư?”

“Chính xác”

Giọng cười lanh lảnh phát ra từ trên cao, thu hút sự chú ý của Rose. Cô ngẩn người, dõi mắt lên nhìn cô gái nhỏ con đang ngồi vắt vẻo trên cây cổ thụ gần đó. Nét mặt cô ta trông thật hả hê, chính điều đó khiến Rose khó chịu, cô luồn tay tính giật phăng con rắn khỏi người mình, để có được biểu cảm giống ai kia.

“Ấy, đừng đùa. Em yêu của tớ sẽ cắn đứt cổ cậu đấy” Cô gái đó vội nhảy tót xuống, ngăn cô lại. Một cái búng tay ra lệnh làm con rắn quay đầu lại, dời bỏ người mới trở về với chủ của nó. Cô để nó cuốn thành từng vòng quanh cánh tay mình, trông thật ghê rợn. Đùa cợt với thú cưng chán chê, cô nàng mới bắt chuyện với đối phương.

“Chúa ơi, chán cậu quá mất thôi. Chờ mãi chả thấy nói chuyện với người ta”

“Sao tớ phải làm quen với đứa quái dị như cậu?” Rose hất cằm vẻ không hài lòng, căn bản cô cũng đang cáu bẳn.

“Thôi mà, thôi mà. Đùa có xíu thôi chứ Oliver nhà tớ ngoan lắm” Cô nàng càng thêm sốt sắng khi lời giải thích không được chấp thuận.”Tớ xin lỗi rồi đó, cậu làm ghê. Nó ngoan, tớ hiền sao lại có người ghét được nhỉ”

Trông điệu bộ đó, Rose chỉ im ỉm. Cô nàng láu cá thật.

”Rosemary Hathaway”

“Á...là cậu hả? Là cậu, cái con nhóc mà giết được chó sói đó hả?”

Vừa nghe tên cô, cô nàng kia đã giật bắn người.”À quên chưa giới thiệu, tớ là Sharon Quinn. Thấy cậu lạ nên hù tí, ai ngờ gặp đúng kẻ gan sắt. Quá chán...”

Càng về cuối, cô nàng cố tình ngân giọng điệu dài ra.

Cách nói liến thoắng như đọc rap đó khiến Rose không biết đâu mà lần. Cô dừng việc nghe ngóng lại, lướt nhìn cô bạn tên Sharon một lượt. Đúng theo cách nói chuyện, trông cô nàng thật bắt mắt với mái tóc màu vàng hoe lòa xòa xuống vòm ngực căng tròn, lồ lộ qua tấm áo mỏng. Đôi mắt biết cười đó cũng đang chằm chằm quan sát cô. Khóe môi khẽ nhếch lên đầy hứng khởi.

Trông Sharon sẽ càng xinh đẹp hơn trong mắt Rose nếu bỏ được thói ăn nói kì quặc kia.

“Cậu mang rắn đến trường cũng được à?” Cô gãi cằm vẻ khó hiểu.

“Thì cũng như cậu với con chó đó thôi” Sharon bĩu môi.

Nghe vậy, cô thoáng sởn gai ốc qua câu trả lời của cô bạn đứng đối diện trước mặt. Trường Sanctuary cho học sinh nuôi mấy con vật đó sao, không phải chứ? Nếu giờ này ở ngôi trường cũ của cô, chắc cô bạn này đã phải hầu tòa vì khiến ai đó nhập viện rồi. Chỉ nghĩ đến đó thôi, cô đã thấy vô cùng kì lạ. Bất giác, đôi ngươi đen láy quét tầm nhìn ra xung quanh.

Sanctuary cũng mang màu sắc cổ kính của thị trấn. Từng tòa nhà từ lớp học, dãy nhà điều hành, thư viện đến khu kí túc xá, khu nhà ăn,...ngoài việc xuất hiện thêm nhiều bóng cây đại cổ thụ và hàng phong già thì trường Sanctuary trông giống hệt cung điện Palazzo Barberini nổi tiếng ở Rome. Phía trời Tây bỗng xuất hiện vệt sáng nhàn nhạt, không còn vẻ âm u ban nãy. Ánh tịch dương chiều man mác chiếu xuống những bức chạm khắc hoa lệ, làm sáng rực cả một vùng trời trong mắt Rose. Cô không thể hiểu nổi, tại sao một nơi đẹp tựa thiên đường này lại đi dần vào quên lãng của con người?

Cảnh vật hiện hữu ở đây, ngay trước mắt cô cũng như người dân nơi này, tất cả khiến cô như không còn là chính mình, gần như cô đã bước vào thế giới khác?

“Chưa có một đứa con gái nào nhìn thấy Oliver là không gào rống lên hay ngất lịm đi, cậu là một ngoại lệ đấy...nhưng không phải người đầu tiên đâu. Cho nên, tớ quyết định rồi, tớ sẽ kết thân với cậu. OK?”

Chất giọng lanh lảnh của Sharon khiến cô bừng tỉnh, cô ú ớ vài câu rồi gật đầu. Cô nàng đập mạnh vào vai Rose mà nhảy cỡn.

“Còn ai khác à?” Như nhớ ra điều gì đó, Rose gặng hỏi tuy nhiên nét mặt không lấy làm ngạc nhiên, chuyện đó cũng bình thường thôi mà.

“Phải”

Ánh mắt Sharon bắt gặp điểm nhìn phía xa. Một cô gái đẹp mang dáng vẻ yêu kiều, ngọt ngào như những gì con người cô toát ra, đang đi qua họ. Mọi đường nét trên khuôn mặt cô đều rất mờ ảo. Rose cũng không rõ mình có bị hoa mắt hay không nữa?

”Hai cậu đều mang vẻ đẹp thần bí...” Sharon chẹp môi, chắc mẩm với suy nghĩ của mình.

“Cô ấy là ai thế?” Rose không hề để ý tới lời nói của Sharon.

”Một Florence hết sức khó gần...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.