CHƯƠNG 103.
Bởi vì Bạch tiên sinh không nói rõ đi chỗ nào, vậy nên Trịnh Hòa tự giác lái xe tới bãi đỗ của một siêu thị.
Xe vừa dừng lại, Bạch Ân liền mở mắt, ông nhìn ra bên ngoài, lại nhìn Trịnh Hòa.
Không cần Bạch Ân mở miệng, cậu biết ông muốn hỏi gì, đáp: “Sắp năm mới rồi mà, mai em được nghỉ, lúc năm mới khả năng cao em sẽ không ở nhà, vậy nên định mua trước mấy thứ.”
Bạch Ân mở cửa xe ra, nói thằng: “Ừm, tôi đi với em.”
Trịnh Hòa cười he he: “Nếu ngài mệt hoặc ngại phiền, có thể về trước, em tự đi là được.”
Bạch Ân nhéo nhéo mũi Trịnh Hòa: “Có mỗi một chiếc xe, tôi nỡ lòng nào bỏ em lại, lái xe đi? Đi thôi, tôi có thể giúp em xách đồ.”
“Bạch tiên sinh, ngài tốt quá —” Trịnh Hòa kéo dài tiếng ‘quá’ ra, lên bổng xuống trầm đủ kiểu.
“Chỉ biết nịnh để tôi vui thôi.” Tuy giọng Bạch Ân có vẻ trách cứ, nhưng gương mặt lại tỏ ra thích chí lắm.
“Vui là được rồi, cần gì lo động cơ chứ.” Trịnh Hòa vẫn khua môi múa mép.