CHƯƠNG 104.
Hai tuần nữa mới tới ngày nghỉ Tết theo quy định, dòng người nối gót trong siêu thị, Trịnh Hòa cầm tay Bạch Ân, Bạch Ân quay đầu lại nhìn, ánh mắt Trịnh Hòa dao động: “Nhiều người thế, em sợ chúng ta lạc nhau…..dù sao người ta cũng không thấy.” nói rồi, cậu kéo cổ tay áo xuống, cố gắng che đi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Bạch Ân mỉm cười, nắm chặt lấy tay Trịnh Hòa, nói: “Ừm.”
Trịnh Hòa cười cứ như chuột ăn trộm được ngọn đèn (1), cậu nhích lại gần Bạch Ân, hỏi: “Hôm nay tới nhà em sao?”
Bạch Ân nghĩ một hồi, đáp: “Em không nói tôi cũng quên, mấy thím dọn nhà đều về quê rồi, đêm nay qua nhà em đi.”
Trịnh Hòa hỏi: “Các thím đi hôm nào?”
“Hôm kia hay hôm qua gì đó, tôi không nhớ.” Bạch Ân rất ít khi chú ý đến việc quanh mình.
“Thế mấy hôm nay ngài ăn gì?” Trịnh Hòa còn ấn tượng với khả năng nấu nướng kinh khủng của ông.
Bạch Ân nghiêng đầu, nhớ lại, hành động rõ trẻ con, thế mà ông lại khiến nó quyến rũ chết người: “Hình như đều ăn với em mà.”
“Mấy hôm nay chúng ta chỉ cùng ăn cơm tối.” Trịnh Hòa trợn trừng mắt: “Đừng bảo với em là, mấy hôm nay ngài chỉ ăn một bữa! Thế sao khỏe được!”
Bạch Ân không hiểu sao Trịnh Hòa lại giận thế, ông giải thích: “Tôi không đói mà, thật đấy.”
Bạch Ân bắt nhầm nội dung chính. Trịnh Hòa càng tức. Cậu cảm thấy, không nói lý lẽ với Bạch Ân được, lớn chừng ấy rồi, vậy mà không biết chăm sóc bản thân, ngày đông lạnh giá dám mặc độc một cái áo ra đường đã đủ chết, các thím không ở nhà, cơm cũng không ăn, thì chịu luôn.
Trịnh Hòa đỡ trán, cậu không muốn nhắc về chủ đề này với Bạch Ân nữa, nói thêm chắc cãi nhau mất, cậu không muốn thế. Vậy nên, cậu chọn con đường cong cứu quốc khác: “Được rồi, vậy trước khi các thím quay về, ông tới chỗ em ở đi, dù sao mấy ngày này em cũng được nghỉ.”
Bạch Ân bỗng nhiên cúi đầu, thì thầm nói bên tai Trịnh Hòa: “Sống chung sao?”
Thân hình Trịnh Hòa cứng đờ bởi cử chỉ ái muội của Bạch Ân. Lỗ tai cậu nóng rực, run run, tim đập thình thịch, cậu nhìn về phía Bạch Ân, vẻ mặt như vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Ngài nói gì thế, đi nhanh thôi, cứ thế này, chẳng biết bao giờ chúng ta mới ra khỏi siêu thị được.”
Cậu kéo Bạch Ân đi về phía trước, vừa đi vừa cúi đầu, mặt càng ngày càng đỏ.