---Sân bóng rổ của trường---
Đây là lần đầu tiên tôi đến sân bóng rổ của trường đại học, quả thật rất to, to hơn các sân bóng rổ trước đây tôi từng đến khi còn sống ở Taiwan. Tôi là người yêu thích thể thao, nhưng dù vậy môn thể dục của tôi không được vẻ vang cho mấy, thể lực của tôi cũng rất kém. Vì thế, tôi chỉ còn cách làm khán giả theo dõi các vận động viên, dù họ thắng hay thua thì tôi đều ngưỡng mộ họ. Họ có thể sống với niềm đam mê của mình và thể hiện niềm đam mê qua những lần ghi bàn, nhiệm vụ của tôi ngồi trên khán đài là cổ vũ tinh thần cho họ. Tôi sẽ cùng họ truyền tải nhiệt huyết và năng lượng cho các bạn sinh viên khác.
Hôm nay, đội bóng rổ của cậu trai thi đấu với trường đại học Neymar. Dù chỉ là một trận đấu giao hữu nhưng khán giả đến xem và cổ vũ khá đông, đôi lúc họ còn cổ vũ nhiệt tình hơn cả tôi nhưng nhờ vậy mà tôi mới có cơ hội biết được văn hóa khi xem một trận đấu của họ, thầm cảm ơn cậu trai đã tạo cơ hội cho tôi mở mang tầm mắt. Trận đấu bắt đầu, tôi tập trung xem họ truyền bóng cho nhau, đột nhiên tôi phát hiện ra số áo của cậu trai đang mặc là con số tôi thích và cũng nhờ cái áo đó mà tôi mới biết được tên của cậu trai...
Kết thúc trận đấu, mọi người lần lượt rời khỏi sân bóng, duy chỉ có mình tôi ngồi lại đấy chờ cậu trai. Có lẽ cậu trai biết tôi đợi nên khi trận đấu vừa kết thúc cậu liền đi đến chỗ tôi uống chai nước tôi mua trước đó.
Uống xong cậu hỏi:
-Bạn cảm thấy thế nào?
Tôi thành thật trả lời:
-Rất tốt! Hai bên ngang tài ngang sức với nhau, tỉ số hòa nhau không gì bàn cãi.
Cậu trai cười và hỏi:
-Bạn thích bóng rổ đến vậy à?
Tôi trả lời với chất giọng buồn:
-Vâng, tôi rất thích...
Cậu trai rất tinh mắt khi nhìn ra điều bất thường trên gương mặt tôi, cậu hỏi:
-Có chuyện gì khó nói sao? Bạn có thể nói cho mình biết không?
Tôi lắc đầu:
-Không có gì đâu! Khi khác mình sẽ nói với bạn, bạn đói không? Mình đi xuống nhà ăn nha!
Cậu trai im lặng gật đầu rồi đi theo tôi đến nhà ăn.
---Nhà ăn của trường---
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, trước mặt là khay thức ăn thơm ngon nhưng chẳng ai đụng đến. Chúng tôi cứ ngồi như những bức tượng sáp, cậu ấy nhìn tôi còn tôi thì lãng tránh anh mắt của cậu ấy.
Tôi nhận ra cậu trai có điều thắc mắc muốn hỏi nên tôi mở lời trước:
-Bạn có gì muốn nói sao?
Cậu trai thẳng thắn hỏi:
-Có thể nói cho mình biết lí do tại sao bạn buồn không? Mình không thích bạn cứ im lặng như thế này, điều đó làm mình khó chịu...
Tôi tiếp tục lãng tránh câu hỏi của cậu:
-Chúng ta ăn cơm đi, tôi đói rồi! Ăn xong rồi nói sau.
Nói xong, tôi bắt đầu cuộc chiến “kỷ lục” trong đời mình, phải nói đây là lần đầu tiên tôi ăn nhanh như thế. Cậu trai vẫn ngồi đối diện nhìn tôi ăn như đứa bị bỏ đói mấy chục năm, lâu lâu ăn vài muỗng rồi là nhìn tôi ăn. Còn tôi chẳng khá gì mấy, ăn với tốc độ nhanh hơn tên lửa nên tôi bị nghẹn...
Cậu trai chuyển sang ngồi cạnh tôi, đưa nước cho tôi uống rồi vỗ lưng tôi. Dù vậy, cậu vẫn im lặng và đợi tôi ăn hết chứ không oán trách một lời nào. Tôi cố gắng ăn hết rồi đứng dậy về lớp, cậu trai vẫn đi phía sau tôi như nhắc nhở tôi rằng “dù phía trước có chông gai, hãy luôn tin rằng vẫn còn cậu luôn ở phía sau làm hậu phương vững chắc cho tôi“. Kết thúc buổi học, tôi đến chỗ làm thêm của mình để bắt đầu công việc, cậu trai vẫn đứng đợi tôi ở bên ngoài cửa hàng. Tôi tan làm, bước ra cổng vẫn thấy cậu đứng phía ngoài đợi tôi, cũng may thời tiết không lạnh nếu không cậu đã thành “người tuyết” rồi.
Sự kiên trì của cậu trai làm tôi mềm lòng, tôi liền đến đứng trước mặt cậu, mỉm cười và hỏi:
-Có muốn đi ăn chút đồ không? Tôi sẽ nói cho cậu biết lí do.
Cậu trai mỉm cười đi cạnh tôi và chúng tôi vẫn giữ im lặng như thế...
---Cửa hàng bánh ngọt---
Tôi không chắc là cậu trai thích ăn bánh ngọt nhưng cậu vẫn im lặng và nhìn tôi chọn hai cái bánh ngọt nhân dâu tây và hai ly trà sữa trà xanh có kem phủ lên trên.
Chúng tôi lựa chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ngắm thành phố về đêm rồi tiếp tục chờ đợi đến khi người phục vụ đem thức ăn của chúng tôi đặt lên bàn.
Tôi cảm ơn người phục vụ rồi nói với cậu trai:
-Bạn ăn đi! Tôi không biết bạn thích ăn gì nên chọn bừa.
Cậu trai cắn một miếng liền khen:
-Rất ngon!
Tôi mỉm cười, mắt nhìn ra phía cửa sổ:
-Trước đây, tôi từng có một người anh trai. Dù không phải anh ruột nhưng anh ấy rất thương tôi... anh dạy cho tôi rất nhiều thứ, khuyến khích tôi và điều đặc biệt là niềm đam mê thể thao của anh ấy. Việc tôi thích thể thao cũng là do anh ấy truyền đạt cho.
Cậu trai vẫn im lặng cho tôi nói tiếp:
-Anh ấy đối với tôi tốt hơn cả người thân, nhưng ba năm trước anh ấy đã qua đời rồi... ngày tôi nhận được tin anh ấy qua đời do tai nạn xe, tôi suy sụp tinh thần và gian mình trong bóng tối, khoảng thời gian đó tôi bị mắc chứng tự kỷ mức độ nhẹ. Đến bây giờ tôi vẫn chưa quên được nỗi đau ấy...
Cậu trai nhìn tôi với ánh mắt khó tả, tôi xoay mặt lại nhìn cậu trai và nói:
-Bạn đừng thương hại mình! Mình ổn!
Cậu trai vẫn im lặng, tiến đến chỗ tôi rồi ôm tôi thật chặt, cậu nói:
-Không sao đâu! Mọi thứ qua rồi, bạn sẽ ổn vì bên cạnh bạn còn có mình.
Tôi không đáp trả cái ôm của cậu trai, tôi chỉ im lặng buông lỏng hai tay. Tôi biết điều tôi cần nhất ngay lúc là một cái ôm để an ủi...
Kết thúc buổi tối kỉ niệm, cậu trai dẫn tôi về nhà rồi mới về...
Tối vào nhà tắm gội xong liền nhận được tin nhắn trên mạng xã hội từ cậu trai:“ngủ ngon nhé! Đừng lo buồn, mai tôi sẽ đến đón bạn đến trường“.
Một ngày đầy kỉ niệm tiếp tục trôi qua lặng lẽ...
-