Người đàn ông quay lại, ánh đèn khách sạn chiếu vào người, trên người quần áo màu đen có chút phản quang.
Tống Như Ca vội vàng đuổi theo, đứng sau lưng Hà Ngộ Ngộ, nhìn người trước mặt.
“Tôi là người tốt.” Người đàn ông giơ tay cười nói.
Hà Ngộ Ngộ và Tống Như Ca đồng thời sửng sốt, “người đàn ông” cao tới mét tám này, nếu như không mở miệng nói thì không biết là phụ nữ!
Giọng nói và ngoại hình của cô ấy cực kỳ mâu thuẫn, giống như một củ cà rốt đỏ mọc ra từ một quả chuối vàng trên cây chuối.
“Tại sao cô lại đến đó?” Hà Ngộ Ngộ quay đầu lại hỏi.
Người kia chậm rãi bước tới, đôi mắt cô ta thỉnh thoảng liếc về phía Tống Như Ca đang ở phía sau Hà Ngộ Ngộ.
“Cảnh sát Nguỵ Mai bảo tôi đến đây để cô ấy xem góc chết chỗ này.” Người phụ nữ nói.
Hà Ngộ Ngộ nửa tin nửa ngờ và cất súng lại vào túi.
“Sao cô biết Nguỵ Mai?” Hà Ngộ Ngộ sửa lại tay áo, cô quay sang nhìn mặt cô gái kia.
Người này mặc áo khoác da màu đen, đội nón kết, tóc búi cao. Cô ấy đi một đôi giày Martin màu vàng nâu, quần jean ống rộng, có vẻ như bộ này đều là quần áo của nam giới.
“Tôi và cô ấy là bạn học đại học, tôi tên là Vương Địch Địch.” Cô ấy đưa tay ra bắt tay Hà Ngộ Ngộ.
Tống Như Ca ở phía sau nhẹ nhàng kéo Hà Ngộ Ngộ đi rồi đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên là Tống Như Ca, đây là cảnh sát Hà Ngộ Ngộ.”
Hà Ngộ Ngộ liếc nhìn Tống Như Ca đứng bên cạnh cô, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi tay đang bắt tay nhau. Có lẽ nào Tống Như Ca thực sự không thích cô? Cô nhìn cô gái trước mặt một lần nữa, sau khi nhìn kỹ hơn, quả thực cô ấy khá sắc xảo.
Vương Địch Địch cười: “Hân hạnh, hân hạnh.”
Hà Ngộ Ngộ bình tĩnh kéo Tống Như Ca lại, thấy tay hai người buông ra rồi mới nói chuyện.
“Tại sao Nguỵ Mai lại nhờ cô giúp cô ấy đi tìm góc chết của CCTV?” Hà Ngộ Ngộ nhìn Vương Địch Địch, đôi mắt cô hết lần này đến lần khác nhìn chằm chằm đánh giá người trước mặt.
Vương Địch Địch cười và kể cho Hà Ngộ Ngộ và Tống Như Ca nghe toàn bộ câu chuyện.
Nguỵ Mai vẫn đang ở trong phòng giám sát CCTV của khách sạn, cô ấy phát hiện chỗ này có góc chết. Tất cả đồng nghiệp của cô đã quay trở về sở. Ban đầu cô ấy định đến một mình rồi quay lại phòng giám sát CCTV để xem lại.
Cô vừa đi ra ngoài thì tình cờ gặp Vương Địch Địch, Vương Địch Địch làm ở đây, vừa từ phòng khách sạn đi ra. Vương Địch Địch là một người bạn tốt của Nguỵ Mai ở trường đại học và hai người cũng thường xuyên liên lạc với nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô không vào sở cảnh sát như Nguỵ Mai mà mở công ty riêng, chuyên về lĩnh vực truyền thông điện ảnh và truyền hình.
Khi biết rằng Nguỵ Mai sẽ kiểm tra góc chết của CCTV, Vương Địch Địch đã đề nghị giúp đỡ.
Nguỵ Mai đã nghĩ đến việc xem góc chết thôi, cũng không có vấn đề gì lớn, và Vương Địch Địch là người đáng tin cậy.
Cho nên mới có câu chuyện sau đó.
Nguỵ Mai đang ở trong phòng giám sát CCTV, khi cô nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ và Tống Như Ca xuất hiện trong CCTV, vừa nãy cô nghĩ rằng họ đã rời đi.
Cô lập tức đi lên lầu ra bên ngoài nhà hàng.
“Tại sao hai người không về?” Nguỵ Mai đội một chiếc mũ cảnh sát lên đầu khi cô bước đi.
Cả ba cùng lúc quay đầu lại, Hà Ngộ Ngộ thoáng thấy nụ cười trên mặt Vương Địch Địch.
Có lẽ nào Nguỵ Mai và người này...
“Tôi cũng tưởng em cũng đi rồi.” Hà Ngộ Ngộ lúc đầu chỉ quan tâm đến Tống Như Ca, nghĩ rằng mọi người trong đội đã về hết.
Nguỵ Mai nhướng mày, dùng ánh mắt chào hỏi Tống Như Ca và Hà Ngộ Ngộ: “Vừa rồi là hai người hiểu lầm.”
Cô đặt tay lên vai Vương Địch Địch, Vương Địch Địch khá cao, hành động của Nguỵ Mai giống như một con lười dùng một tay cầm cành cây.
“Vương Địch Địch đã giải thích cho tôi rồi.” Hà Ngộ Ngộ gật đầu.
Có vẻ như chuyện ôm cây đợi thỏ của ngày hôm nay không thể tiếp tục, không biết hung thủ sẽ xuất hiện không.
Quay lại chuyện chính, Hà Ngộ Ngộ vẫn nhắc đến công việc với Nguỵ Mai.
“Tình hình bên em thế nào?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Nguỵ Mai lắc đầu: “Bởi vì đây là khách sạn, vì vấn đề bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, chỉ xem được CCTV lắp đặt ở hành lang và thang máy. Có rất nhiều góc chết, không có gì hữu dụng.”
“Góc chết.” Hà Ngộ Ngộ chống cằm suy nghĩ về câu hỏi này.
“Không tệ.” Mặc dù Nguỵ Mai đang nói chuyện với Hà Ngộ Ngộ, nhưng ánh mắt của cô vẫn luôn ở Vương Địch Địch bên cạnh.
Hà Ngộ Ngộ nhìn hành lang hai bên, nếu như hung thủ lợi dụng góc chết để đi vào trong phòng kho, chắc chắn tên này rất quen thuộc với khách sạn.
“Bây giờ, hung thủ sẽ không đến đây.” Hà Ngộ Ngộ lấy cuốn sách nhỏ của mình ra và viết vài chữ trên đó.
Nguỵ Mai gãi đầu: “Không ngờ hai người vẫn ở đây, cũng không biết được hành động của chị.”
“Không sao, dù sao cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.” Hà Ngộ Ngộ xua tay, đóng cuốn sổ lại rồi cất vào túi.
Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai trở về sở, Tống Như Ca trở về nhà sau khi đưa Hà Ngộ Ngộ đến sở cảnh sát. Còn Vương Địch Địch, cô ấy trở về phòng khách sạn.
“Em và Vương Địch Địch đó có quan hệ tình cảm không?” Hà Ngộ Ngộ trêu chọc Nguỵ Mai trong khi rót nước.
Nguỵ Mai xé một gói que cay, cô nhìn Hà Ngộ Ngộ một cái nhìn ngây người: “Chị đang nói cái gì vậy, em không hiểu lắm.”
“Chậc chậc chậc, còn giấu sao?” Hà Ngộ Ngộ uống một ngụm nước, cầm cái ly trong tay.
“Không tính là vậy.” Nguỵ Mai ngập ngừng nói: “Cô ấy đang theo đuổi em.”
Hà Ngộ Ngộ cười vỗ vai Ngụy Mai: “Phải trân trọng nha.”
Nguỵ Mai nhìn theo bóng lưng của Hà Ngộ Ngộ, rồi lại nhìn que cay trên tay, tại sao cô ấy lại có vẻ không thèm ăn lắm nhỉ?
Cô lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Vương Địch Địch.
[Chúng ta hãy ở bên nhau.]
Đây là tin nhắn mà Nguỵ Mai gửi cho Vương Địch Địch.
Có một cuộc điện thoại ngay lập tức.
“Cậu, những gì cậu nhắn là thật sao?” Có thể nghe thấy niềm vui sướng của Vương Địch Địch từ giọng điệu của cô ấy.
Nguỵ Mai trả lời, “Ừm, là thật.”
“Tôi không muốn làm bạn với cậu, tôi muốn ở bên cậu.”
“Là cái loại ở bên nhau mà cậu nghĩ.” Nguỵ Mai trầm giọng nói qua micrô của điện thoại.
Có một tiếng hét ở đằng kia, và phải mất một lúc mới bình tĩnh lại.
“Được rồi! Chờ đã, có chỗ không đúng lắm.”
Nguỵ Mai nhìn giao diện cuộc gọi mà không ngừng bật cười, hóa ra yêu đương là cảm giác như thế này sao?
Hà Ngộ Ngộ ở trong phòng khám nghiệm tử thi, cô không biết nhất cử nhất động của Nguỵ Mai.
“Tôi vừa kiểm tra niêm mạc và gan của những nạn nhân, đúng như cô đoán, không ai trong số họ bị thương hai lần.” Pháp y Lưu nói.
Trên bàn anh vẫn còn một hộp mì gói đã ăn, và một chai nước khoáng đã uống cạn bên cạnh.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu: “Có thể xác định thời điểm tử vong?”
“Ừ.” Pháp y Lưu gật đầu, lập tức cầm một văn kiện trên bàn lên.
“Như phán đoán của cô về nạn nhân, do mất máu mà chết.” Pháp y Lưu đưa tài liệu cho Hà Ngộ Ngộ: “Nhưng thể chất của mỗi người là khác nhau, sẽ dẫn đến thời gian tử vong khác nhau“.
Hà Ngộ Ngộ xem báo cáo khám nghiệm tử thi, về cơ bản, những người này đã chết đêm qua.
“Vì lý do môi trường và mức độ đông cứng của thi thể, không thể đưa ra kết luận những người này có cùng thời gian tử vong.” Pháp y Lưu tiếp tục.
“Ý của anh là, bọn họ không chết cùng một lúc?” Hà Ngộ Ngộ đặt báo cáo khám nghiệm tử thi lên bàn, có một số phân tích tế bào mà cô không hiểu lắm.
Pháp y Lưu nhìn thi thể trong phòng khám nghiệm: “Thủ pháp gây án và khả năng đo lường thời gian của hung thủ rất tốt, hầu như không có sai sót. Cho nên có thể kết luận bọn họ chết trong một khoảng thời gian, như vậy chính xác hơn.”
“Khi Nguỵ Mai điều tra CCTV của khách sạn, cô ấy phát hiện ra có rất nhiều góc chết trong khách sạn. Từ những manh mối này, có thể là người trong khách sạn gây án?” Hà Ngộ Ngộ nói.
“Người bên trong khách sạn, không phải là không có.” Pháp y Lưu đeo găng tay vào, kéo Hà Ngộ Ngộ đến trước mặt thi thể: “Nhìn những đường rách da thịt này.”
Anh ta chỉ vào miếng thịt bị rạch vài nhát rồi mới mơ hồ nhìn thấy “Đây rõ ràng là nạn nhân giãy giụa trong lúc hung thủ bắt đầu lột da.”
“Hung thủ không phải là người được đào tạo chuyên nghiệp?” Hà Ngộ Ngộ cau mày suy nghĩ cẩn thận. Nếu như là từng được trải qua huấn luyện làm bác sĩ, pháp y hay là người có nghiên cứu về cơ thể, trên cơ bản bọn họ biết rất rõ ràng, từng nhát dao cắt vào sẽ rất nhanh.
Pháp y Lưu dùng nhíp lột lớp da bên trong ra cho Hà Ngộ Ngộ xem, dưới lớp da có rất nhiều chất lỏng màu đen, rất nhớt, không biết đó là chất gì.
“Nhìn này.” Pháp y Lưu lấy miếng thịt bên trong ra.
“Đây là cái gì?” Hà Ngộ Ngộ nhìn thứ mà anh ta đang kẹp trên nhíp, đó là một thứ bột nhão màu đen, nhưng vẫn có thể gắp lên.
Pháp y Lưu đặt thứ lên khay: “Đó là lý do tại sao, những người này chết cùng một lúc.”
“Đây là thịt của chính họ.” Hà Ngộ Ngộ mang găng tay lật da của người chết kia bằng nhíp, có thể nhìn thấy cả cặn thịt đen dưới da.
“Đúng vậy, vẫn còn đang xét nghiệm, kết quả còn chưa có.”
Hà Ngộ Ngộ quan sát một trong số những nạn nhân, sau đó đi xem nạn nhân khác.
Tất cả trên những thi thể đều có những mảng thịt đen này, giống như bị một loại côn trùng nào đó cắn xé.
“Được rồi, pháp y Lưu vất vả cho anh rồi.” Hà Ngộ Ngộ tháo găng tay của cô, vừa đi ra ngoài, cô quay lại: “Pháp y Lưu, bớt ăn mì gói đi.”
Pháp y Lưu mỉm cười gật đầu và xua tay ra hiệu cho cô nhanh chóng rời đi.
Hà Ngộ Ngộ gọi các thành viên trong nhóm vào phòng họp, sẵn sàng bắt đầu cuộc điều tra từ bên trong khách sạn.
“A Bổn A Xương theo tôi đến khách sạn. Hãy bắt đầu với danh sách nhân viên thường trú và nhân viên khác của khách sạn.” Hà Ngộ Ngộ nói.
Sau khi nói vài câu lưu ý, cô nhìn Nguỵ Mai đang ở một bên, người này sao lại chơi điện thoại hoài vậy?
“Nguỵ Mai, em đang làm gì vậy?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Nguỵ Mai rời khỏi màn hình điện thoại: “Hả?”
“Sao bộ dáng của em mất hồn mất vía thế?” Hà Ngộ Ngộ nhíu mày, người này vừa rồi không sao chứ?
Nguỵ Mai xua tay: “Hừ, nói tiếp đi. Em không chơi nữa.”
Hà Ngộ Ngộ hít sâu một hơi: “Em chịu trách nhiệm điều tra tất cả các lối vào và lối ra, bao gồm cả người đi bộ và dùng xe.”
“Tôi luôn cảm thấy hung thủ đang ở trong khách sạn, và hắn ta vẫn chưa rời đi. Hắn ta có thể đã trốn ở đâu đó và theo dõi chúng ta.” Hà Ngộ Ngộ bổ sung thêm.
Cô luôn có cảm giác này, không biết hung thủ đang ở đâu mà theo dõi bọn họ.