Hà Bất Ngộ Như Ca

Chương 56: Chương 56: Chương 54




“Đừng làm chúng tôi sợ, Tiểu Ngư.” A Bổn ôm chặt cánh tay.

Nếu thực sự có ai đó đã lén theo dõi họ, quan sát mọi cử chỉ của họ, thì mọi hành động của họ đều nằm trong mắt người đó.

Hà Ngộ Ngộ ngồi thẳng dậy: “Đây chỉ là suy đoán của bản thân tôi, bắt đầu hành động đi.”

“Vâng!” Mọi người đồng thanh hét lên.

Pháp y Lưu đưa ra thời gian tử vong, có thể là từ 9h đến 12h đêm qua.

Sau khi nhận được tin, Hà Ngộ Ngộ đã đến khách sạn cùng với A Bổn và A Xương.

Dọc đường đi, bọn họ không nói chuyện với nhau, bởi vì có chút mệt

Hà Ngộ Ngộ vẫn còn tinh thần, cô nhìn cuốn sách nhỏ trên tay.

Sau khi đến hiện trường vụ án, Hà Ngộ Ngộ và một số người khác ngay lập tức đeo găng tay và bọc giày để chuẩn bị khám nghiệm thêm.

Hà Ngộ Ngộ rọi đèn pin xuống đất, vũng máu lan ra từ vị trí của nạn nhân, có một số vết máu trông khó hiểu.

“Đây có phải là dấu vết của côn trùng đang bò không?” A Bổn đến và thắp sáng khu vực trước mặt Hà Ngộ Ngộ bằng đèn pin.

“Đúng vậy,“ Hà Ngộ Ngộ giật giật ống quần ngồi xổm người xuống, “Đây là dấu vết côn trùng bò.”

“Vết máu không có phương hướng rõ ràng.” Cô từ trong hộp lấy ra một cây thước: “Kích thước không quá 2,54 cm, chính giữa vết máu dày.”

Nói chung, loại vết máu này là do côn trùng bò đi. Vết máu của một số loài muỗi và ruồi có kích thước khoảng 1 mm, và kích thước của vết máu này lớn hơn nhiều so với vết máu trên mặt đất hiện nay.

Hà Ngộ Ngộ đứng dậy rọi lên trần nhà và đèn điện xung quanh, trên đó có rất nhiều vết máu vương vãi.

“Đây là những dấu vết do muỗi và ruồi để lại.” Hà Ngộ Ngộ nói.

Cô nghĩ đến những xác chết giống côn trùng đen được tìm thấy trong mô dưới da của nạn nhân khi Pháp y Lưu kiểm tra mô dưới da.

Bởi vì bố trí căn phòng tại hiện trường vụ án rất đơn giản, không có bất kỳ manh mối nào khác.

“Đi điều tra nhân viên chính thức của khách sạn trước đã.” Hà Ngộ Ngộ tháo găng tay ra, nhìn xung quanh lần nữa, hiện trường vụ án hoàn mỹ này luôn cảm thấy khó chịu.

Khi mọi người đến sảnh của khách sạn, quản lý đã ở đó chờ sẵn.

“Cảnh sát, xin chào.” Quản lý khách sạn đưa tay ra bắt tay Hà Ngộ Ngộ.

“Xin chào.” Hà Ngộ Ngộ gật đầu và bắt tay với cô.

Tên của người quản lý là Nhậm Quân Chí, nghe giống như tên của một người đàn ông. Cô ấy mặc một bộ đồ trắng với quần tây bó sát và chân đi một đôi giày cao gót hiệu Gucci, tiếng gõ trên sàn đá cẩm thạch đặc biệt rõ ràng.

“Cô cần manh mối gì, chúng tôi cũng sẽ cố gắng cung cấp.” Nhậm Quân Chí mỉm cười, đầu tóc hơi bù xù, son trên môi bôi rất chuẩn.

Hà Ngộ Ngộ không quan tâm đến những thứ khác và nói, “Bây giờ chúng tôi cần một danh sách khách hàng đang lưu trú tại khách sạn.”

Nhậm Quân Chí vẫy tay và yêu cầu trợ lý phía sau đi lấy.

“Thường thì danh sách của chúng tôi không công khai, nhưng đây là trường hợp đặc biệt.” Đôi mắt của Nhậm Quân Chí cứ đảo quanh Hà Ngộ Ngộ, từ thắt lưng dọc theo cúc áo đến ngực, rồi đến xương cằm của Hà Ngộ Ngộ.

A Bổn A Xương ở bên cạnh không cảm thấy có gì khác lạ, nhưng Hà Ngộ Ngộ lại cảm thấy khó chịu khi nhận được ánh mắt dị thường này.

“Tôi không ngờ đội trường của Cảnh sát Hình sự lại là một nữ cảnh sát.” Nhậm Quân Chí nói trêu chọc Hà Ngộ Ngộ khi danh sách chưa được mang đến.

Hà Ngộ Ngộ cười: “Tôi cũng không phải đội trưởng, chỉ là được phân vụ án này.”

Nhậm Quân Chí dùng tay kéo nhẹ gấu áo vest, một mùi nước hoa nồng nặc thoang thoảng trên cơ thể cô ấy khiến đầu cô ngạt thở.

“Cảnh sát Hà, sao chúng ta không qua kia ngồi một lát? Dù sao danh sách cũng chưa được đem tới đây.” Nhậm Quân Chí cười ma mị.

Hà Ngộ Ngộ vỗ vỗ lưng A Bổn, A Bổn lập tức đi ra nói: “Không cần ngồi, chúng tôi là cảnh sát, đã quen với việc đứng. Nếu Cô Nhậm muốn ngồi thì cô cứ ngồi xuống. Rốt cuộc, cô cũng đang đi giày cao gót, mệt hơn chúng tôi nhiều.

Vẻ mặt của Nhậm Quân Chí không thay đổi chút nào, cô ta đưa tay sờ lên phần tóc bị rũ xuống: “Nếu cảnh sát không qua đó, tôi đây chỉ là một công dân nho nhỏ, đương nhiên cũng không cần qua đó ngồi.”

Mọi người không rên một tiếng, nhưng may mắn thay, cuối cùng trợ lý của Nhậm Quân Chí cũng mang theo danh sách đến.

“Đây, Cảnh sát Hà, của cô đây.” Khi Nhậm Quân Chí đưa tài liệu, ngón tay của cô ta vô tình chạm vào mu bàn tay của Hà Ngộ Ngộ, và Hà Ngộ Ngộ lập tức rụt lại.

Tài liệu cũng rơi xuống đất, mọi người nhìn hai người.

Hà Ngộ Ngộ và Nhậm Quân Chí nhìn nhau chằm chằm, tay Nhậm Quân Chí vẫn lúng túng dừng lại giữa không trung.

“Tôi xin lỗi, Cảnh sát Hà, tôi cầm không chắc.” Nhậm Quân Chí cúi xuống và nhặt tài liệu lên.

“Không sao.” Hà Ngộ Ngộ cầm lấy tài liệu của Nhậm Quân Chí.

Hà Ngộ Ngộ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô nhanh chóng mở nó ra và xem nó.

Bởi vì khách sạn này là khách sạn cao cấp, những người sống ở đó là những người giàu có, và những người đến ăn đều là những người giàu có hoặc đại gia. Nếu Hà Ngộ Ngộ không phải được Tống Như Ca mang đến ăn cơm, thì chỉ dựa vào chút tiền lương của cô, đến rửa chén còn không có cơ hội.

Không biết có bao nhiêu giới doanh nhân trong danh sách này.

“Có một 148 người, trong đó có 17 người là người nước ngoài, 52 người đến từ thành phố C, và 79 người còn lại đến từ những nơi khác.” Nhậm Quân Chí nói.

Hà Ngộ Ngộ không nhìn cô gật đầu, “Cảm ơn.”

“Những người này trong tháng này đã đến đây ở hơn 15 ngày trở lên, và một số người trong số họ đã ở khách sạn tổng cộng 2 tháng trong vòng nửa năm.” Nhậm Quân Chí đến và dựa vào bên cạnh Hà Ngộ Ngộ và nói.

Hà Ngộ Ngộ thu mình lại trong tiềm thức.

“Cảnh sát Hà, xem này, những người này đã sống ở đây hơn 15 ngày rồi.” Nhậm Quân Chí chỉ tay vào tên trên trang đầu tiên của danh sách. Móng tay của cô ấy được sơn màu đỏ và khảm một số viên ngọc trai lớn. Nó trông rất quyến rũ dưới ánh đèn.

“Vâng.” Hà Ngộ Ngộ quay đi, nhưng Nhậm Quân Chí lại nghiêng người.

“Đây là những người nước ngoài.” Khuôn mặt của Nhậm Quân Chí gần như đặt trên vai Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ đang ở trong tình thế khó xử, cô ấy là cảnh sát nhân dân nên việc thẳng tay đẩy Nhậm Quân Chí ra xa là điều không tốt, nếu ai đó lợi dụng nó để làm báo cáo thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sở cảnh sát và bản thân cô ấy.

“Vâng.” Hà Ngộ Ngộ gật đầu.

Nhậm Quân Chí cười nhẹ kéo tay áo Hà Ngộ Ngộ: “Cảnh sát Hà, tôi sẽ dẫn cô đi gặp nhân viên của khách sạn chúng tôi.”

Nói rồi cô kéo Hà Ngộ Ngộ đi đến sảnh phụ.

A Bổn A Xương đã không theo kịp, và vẫn đang kiểm tra danh sách khách hàng lưu trú.

“Cảnh sát Hà, cô xem này chỗ này hơi tối, sao không bật đèn pin lên?” Nhậm Quân Chí lắc mông, đặt tay lên vai Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ lập tức tránh tay Nhậm Quân Chí: “Cô Nhậm có vấn đề về mắt à? Đèn chỗ này đủ sáng.”

“Cảnh sát Hà không biết...” Cô ta chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã.

Tiếng bước chân vang đặc biệt lớn trên hành lang trống trải, và chúng dường như mang theo một luồng sát khí.

Hà Ngộ Ngộ và Nhậm Quân Chí đồng thời quay lại.

Tống Như Ca đang đi từ cuối hành lang, mặt cô ấy hướng ngược sáng, trên người mặc một chiếc áo khoác đen với một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, để lộ cái cổ trắng mịn ra bên ngoài.

Đôi chân mang đôi giày cao gót sải bước đi trên sàn, cô ấy bước đi mang theo gió, vạt áo tung bay về phía sau, tràn đầy khí chất.

“Cô Nhậm muốn đến khoa mắt khám bệnh à?” Giọng nói lạnh lùng của Tống Như Ca lọt vào tai Hà Ngộ Ngộ qua hành lang.

Hà Ngộ Ngộ sững sờ, lúc này cô mới tin rằng mình thực sự thích Tống Như Ca.

Nhưng mà trong vòng nửa giây, Hà Ngộ Ngộ lập tức bóp chết suy nghĩ này từ trong nôi, Tống Như Ca không thích cô, bản thân cô đang vui vẻ cái gì?

Nhậm Quân Chí nghiêng người: “Cô Tống, buổi tối tốt lành!”

“Người ta thường nói đàn ông thường có máu dê, không ngờ hôm nay lại được mở mang tầm mắt. Cô Nhậm cũng có máu dê trong người?” Tống Như Ca đứng trước mặt hai người và kéo Hà Ngộ Ngộ ra đứng phía sau cô ấy.

“Cô Tống đang nói đùa sao?” Nhậm Quân Chí thấp hơn Tống Như Ca một cái đầu, và cô ấy ngẩng đầu lên để ra thị uy với Tống Như Ca.

Tống Như Ca vỗ vỗ mu bàn tay Hà Ngộ Ngộ an ủi: “Cô cho rằng tôi đang nói đùa với cô sao?”

“Cô thích động tay động chân với người khác thì thôi không cần để ý, vậy mà bây giờ lại dám động tay động chân với người của tôi.” Tống Như Ca cúi đầu, ghé vào tai Nhậm Quân Chí nói: “Cẩn thận tôi đi phế tay cô đó.”

Nhậm Quân Chí khi nghe thấy câu này, cô ta lùi lại một bước: “Tống Như Ca, cô đừng có được một tấc lại tiến một thước!”

Tống Như Ca giễu cợt nói: “Cô nhìn lại xem cô là dạng người thế nào, tên cũng đâu đến nổi nào, thế mà hành động lại chẳng xứng với ba chữ ấy. Hay là cô về nhà hỏi ba mẹ nên làm người thế nào, đừng có suốt ngày như con nhện, cất cái vẻ lẳng lơ của cô đi, thật buồn nôn.”

“Cô chờ xem!” Nhậm Quân Chí hung hăng trừng mắt nhìn Tống Như Ca, cái miệng đầy máu như muốn cắn xé người này.

Đây là lần đầu tiên Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy Tống Cư Hàn dỗi một người như thế này, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, cũng may Hà Ngộ Ngộ không có chọc giận Tống Như Ca ở nhà, nếu không thì không biết sẽ bị dỗi ra sao.

Tống Như Ca quay lại và nhìn Hà Ngộ Ngộ trước mặt mình.

“Khụ, cái đó, cái kia.” Tay Tống Như Ca không biết đặt ở đâu.

“A, đó chỉ là lời thoại trong kịch bản của tôi.” Cô bĩu môi và cười ngượng ngùng, bởi vì cô thường đọc bình luận của cư dân mạng, và sau một thời gian dài... cô cũng học được nhiều điều thâm thuý, nhưng như vậy không thanh lịch chút nào, Hà Ngộ Ngộ sẽ nghĩ cô ra sao đây?

Hà Ngộ Ngộ gật đầu và giơ ngón tay cái lên: “Lời thoại của cô hay lắm.”

Tống Như Ca chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy công việc của cô.”

“Không, không, không quấy rầy.” Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, cô muốn thoát khỏi Nhậm Quân Chí, nhưng thoát khỏi cô ta thì ai lại mang cô đi tìm nhân viên?

Đúng lúc này, điện thoại của Tống Như Ca đổ chuông, cô cầm lên và nói: “Ừ, đi xuống dưới đi.”

Hà Ngộ Ngộ nhìn Tống Như Ca, người phụ nữ đứng trước mặt cô, và dường như đang tỏa sáng. Mỗi tấc da tấc thịt, đến cả cọng tóc nhỏ cũng phát sáng.

“Lần sau gặp phải người như vậy, cứ việc kháng cự.” Tống Như Ca cúp điện thoại, vuốt mái tóc dưới mũ cảnh sát của Hà Ngộ Ngộ.

“Biết rồi.” Hà Ngộ Ngộ rụt cổ lại, có chút nhột nhột.

Rốt cuộc, Tống Như Ca đang nghĩ gì thế?

Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây vào lúc nửa đêm?

“Tôi biết cô muốn hỏi điều gì,“ Tống Như Ca nắm lấy cánh tay của Hà Ngộ Ngộ và phủi lớp sơn trắng dính lên người cô ấy: “Tôi thấy đã nửa đêm rồi cô không về nhà, với lại tối nay cô chưa ăn gì hết, nên mang đồ ăn đến sở cảnh sát, thì mới biết cô đến đây.”

Hà Ngộ Ngộ để Tống Như Ca kéo cô đi, cô lắc đầu: “Sau này, tôi sẽ cố gắng về nhà càng sớm càng tốt.”

Tống Như Ca sờ sờ đầu Hà Ngộ Ngộ: “Cô cứ việc đi phá án, bảo vệ người dân, còn tôi....”

Cô cúi đầu suy nghĩ một giây, sau đó nói: “Tôi sẽ mang đồ ăn đến cho cô.”

“Làm vậy xấu hổ lắm.” Hà Ngộ Ngộ chớp mắt cắn rứt lương tâm, cô quay mặt đi không nhìn Tống Như Ca.

“Cô Tống.” Một người đàn ông trung niên đi tới.

Tống Như Ca buông cánh tay Hà Ngộ Ngộ ra, cô quay đầu lại, mỉm cười chào hỏi, “Lý tổng.”

“Ôi, đã lâu không gặp. Lúc tới đây cũng không có nói trước, hiện tại khách sạn có chuyện như thế này, không thể tiếp đãi được.” Đây là tổng giám đốc của khách sạn. Mấy tiếng trước, ông ta còn ở nơi khác đi công tác, nghe tin tức lập tức về ngay.

Lúc trước, Tống Như Ca từng là nhà làm phim, còn vị Lý tổng này là nhà đầu tư cho bộ phim đó, cho nên mối quan hệ của họ khá tốt.

“Lý tổng đang nói đùa, vậy thì làm phiền ông quá không?” Tống Như Ca vươn tay ra bắt tay với Lý tổng.

Lý tổng cười nói: “Không phiền, không phiền.”

Ông ta quay sang Hà Ngộ Ngộ: “Vị này chính là cảnh sát phụ trách vụ án này sao?”

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, duỗi tay lịch sự bắt tay với Lý tổng: “Xin chào, Lý tổng, tôi là Hà Ngộ Ngộ thuộc đội cảnh sát hình sự ở thành phố C.”

“Được rồi, tôi dẫn cô đi xem danh sách khách hàng lưu trú.” Lý tổng ra hiệu, trợ lý phía sau bước lên phía trước.

Lý tổng nói với trợ lý của mình, “Hãy đi lấy danh sách những khách đang lưu trú mang đến đây.”

Hà Ngộ Ngộ không biết, vì vậy: “Tôi đã có được danh sách, không cần làm phiền Lý tổng.”

“Nói ra thì xấu hổ, người của tôi xử lý không tốt, danh sách cô cầm có chút nhầm lẫn.” Lý tổng cười cười, mặt điền, trông rất chí khí, nói năng tràn đầy khí thế..

“Là do cô Nhậm Quân Chí đưa.” Hà Ngộ Ngộ đưa danh sách cho Lý tổng.

“Cô ấy đã xóa tên một số người khỏi danh sách này.” Khi Lý tổng nói điều này, lông mày của ông nhăn lại và cơ mặt của ông co giật.

“Thôi bỏ đi, đừng nhắc tới cô ấy, chuyện trước mắt mới quan trọng.” Lý tổng nói xong đưa tay ra mời, để Tống Như Ca và Hà Ngộ Ngộ đi kế bên.

Ông ta mang hai người vào phòng riêng của khách sạn, chỗ này chính là nơi nhân viên làm việc.

Mọi người đã đến đông đủ.

“Chào Lý tổng!”

“Lý tổng!”

Các nhân viên trong khách sạn chào Lý tổng khi họ nhìn thấy Lý tổng, Hà Ngộ Ngộ đứng phía sau và quan sát mọi người bên trong.

“Ừm, đây là Cảnh sát Hà Ngộ Ngộ từ Đội cảnh sát hình sự của thành phố C. Cô ấy chịu trách nhiệm chính trong vụ án này. Nếu mọi người có bất kỳ manh mối nào thì phải cung cấp chi tiết cho họ.” Lý tổng nói.

Mọi người đều gật đầu.

Bởi vì khách sạn có việc khác cần giải quyết, Lý tổng đi trước.

Có khoảng bảy mươi tám mươi người ở phòng làm việc, một mình Hà Ngộ Ngộ không thể hỏi hết. Cô ấy gọi điện và yêu cầu Nguỵ Mai mang thêm người đến.

“Tôi thực sự xin lỗi, đã khuya thế này còn làm phiền mọi người nghỉ ngơi, đến đây để điều tra.” Hà Ngộ Ngộ nói với mọi người.

Một nhân viên phục vụ đi đầu nhìn Hà Ngộ Ngộ: “Chúng tôi không dám ngủ cho đến khi điều tra rõ ràng. Cảnh sát Hà chỉ cần hỏi bất cứ điều gì, chúng tôi sẽ cho cô biết những gì chúng tôi biết.”

“Đúng vậy!”

“Chúng tôi biết gì sẽ nói ra hết.”

......

Hà Ngộ Ngộ liếc nhìn Tống Như Ca bên cạnh, cô ấy đang dùng điện thoại di động nhìn gì đó.

Lúc này, trợ lý Lý tổng cũng mang danh sách khách hàng lưu trú đến.

“Cảnh sát Hà, có nhiều hơn 5 người so với danh sách do Nhậm Quân Chí cung cấp. Trong số năm người, một người là người nước ngoài, người còn lại chính là Nhậm Quân Chí, và ba người còn lại cũng là người nước ngoài, tổng cộng là 153 người.” Trợ lý Lý tổng sau khi nói xong đưa tập tài liệu cho Hà Ngộ Ngộ.

“Cảm ơn anh.”

Người của Nguỵ Mai tới điều tra cũng đã đến, lập tức thẩm vấn nhân viên khách sạn từng người một.

“Tiểu Ngư, thẩm vấn từng người một như vậy sẽ rút dây động rừng rắn chạy đi mất.” Ngụy Mai vừa mới hỏi xong một người liền đi tới nói với Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ nhìn danh sách trong tay gật đầu: “Rắn đã chạy đi rồi, bây giờ chúng ta phải bắt nó.”

“Hôm nay, trong cuộc họp em làm sao thế?” Hà Ngộ Ngộ tiếp tục hỏi.

Nguỵ Mai gãi đầu: “À, em đã thoát đơn.”

Hà Ngộ Ngộ sửng sốt vài giây, xoay người đi bên cạnh Ngụy Mai, kinh ngạc mở miệng: “Em?”

“Vâng!” Nguỵ Mai đưa tay vén mái tóc ngắn của mình ra.

“Để tôi, để tôi đoán.” Hà Ngộ Ngộ chống cằm nhìn Nguỵ Mai từ trên xuống dưới.

“Vương Địch Địch?”

Người đầu tiên Hà Ngộ Ngộ nghĩ đến là cô gái kia, cô gái cao 1,8m mặc áo khoác da đen.

“Đúng rồi.” Nguỵ Mai hơi xấu hổ, như thể mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

Thật ra, cô và Vương Địch Địch cũng không phải là xảy ra quá đột ngột, dù sao thì họ cũng là bạn cùng lớp đại học, Vương Địch Địch đã theo đuổi Nguỵ Mai nhiều năm như vậy, Nguỵ Mai cũng thấy rõ.

Hôm nay nhìn thấy bóng dáng Vương Địch Địch, Nguỵ Mai quay đầu và gửi tin nhắn đồng ý.

Hà Ngộ Ngộ lắc đầu: “Không thật, hoàn toàn không thật.”

“Chỉ có quan chức nhà nước mới được phép đốt lửa và không cho phép người dân đốt đèn? Chị có thể yêu đương, tại sao em lại không thể?” Nguỵ Mai khinh thường, cô nhìn thoáng qua Tống Như Ca đứng phía sau Hà Ngộ Ngộ. Người kia đang chăm chú xem điện thoại.

Hà Ngộ Ngộ che miệng Ngụy Mai: “Suỵt! Em đang nói cái gì vậy!”

Tống Như Ca liếc nhìn họ, nhẹ giọng nói: “Hai người không làm việc nữa à?”

Ánh mắt của Nguỵ Mai lướt qua Hà Ngộ Ngộ, chỉ thấy Tống Như Ca giơ ngón tay cái lên tán thưởng cô.

Khi Hà Ngộ Ngộ quay lại, Tống Như Ca vẫn nhìn vào điện thoại như thường lệ.

Hôm nay, cô ấy lại lên hot search, có không ít video phát tán trên mạng.

#Tống Như Ca cứu người #

#Ngẫu nhiên gặp được Tống Như Ca #

Chủ đề luôn nằm trong top 5 trên Weibo, bao gồm hình ảnh cô và Hà Ngộ Ngộ được chụp cùng nhau.

Fan của Như Ý CP đã lâu không được ăn kẹo, đang spam như điên.

@ Áo ấm bên người Ca Thiếu: Ah ah ah! Awsl (A tôi chết mất) Đây là tình chị em nào!

@ Đèn trên đầu bạn: Nghe nói Tống ca ca và viên cảnh sát đang ăn tối! Cùng nhau ăn tối đó!

@mou trả lời @áo ấm bên người Ca Thiếu: Chỗ nào thấy tình chị em! Mời các bạn xem rõ! Đó là tình yêu!

Công ty của Tống Như Ca cũng đăng những bài viết PR, nói về việc cô ấy gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, còn được tờ báo Nhân Dân đề danh tán thưởng.

Tống Như Ca đã sử dụng acc phụ của mình để like mấy bình luận về cô và fans của Hà Ngộ Ngộ, cô cũng chú ý đến bài CP.

@ Tống Ca Ca tôi có thể: Người bảo vệ tổ quốc, tôi bảo vệ người, woo woo tôi chết đây. [hình ảnh]

Trong bức ảnh đó, Tống Như Ca đã vô tình lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Hà Ngộ Ngộ, nhìn tấm hình này Tống Như Ca quên mất chuyện xảy ra khi nào.

Hà Ngộ Ngộ và những người khác đã điều tra được người tình nghi, một trong những nhân viên khách sạn, đầu bếp tên là Văn Lâm, rất đáng ngờ.

Hơn nữa, nghe nói kỹ thuật cắt của anh ta rất tốt.

Vả lại, hôm nay anh ta không có ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.