Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Ngật Tây đưa cô đi uống rượu thật, đến quán bar người khác.
Bọn họ trực tiếp đến quầy bar, Lộ Vô Khả ngồi trên ghế cao nhỏ, Thẩm Ngật Tây bên cạnh dựa lưng vào quầy bar, một cánh tay để ở phía sau.
Lộ Vô Khả cầm menu rượu, chọn hai ly mạnh nhất.
Thẩm Ngật Tây ở bên cạnh nhìn, cười cười hừ một tiếng, không ngăn cản cô.
Lát sau ông chủ quán bar này liền từ trên lầu xuống đi qua đây, áo sơ mi đen quần tây đen, trong tay bưng ly rượu, cổ áo hơi mở loạn, trên mặt mang ý cười, vừa mở miệng liền là một cái miệng lanh lợi.
"Nha, ông chủ Thẩm không uống rượu nhà mình, tới chỗ tôi uống, thật là tài đại khí thô mà."
Thẩm Ngật Tây liếc anh ta, lưu manh không thiếu một phân, buồn cười: "Tới chỗ cậu tiêu tiền mà cậu còn không vui?"
Lộ Vô Khả nhận ra người này, là lúc cô mới về nước đến Dương Thành xem thi đấu người đàn ông bên cạnh Thẩm Ngật Tây lúc đó.
Lúc ấy người này còn khen cô làm banner rất đẹp nữa.
Hàn Triệu Vũ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, anh ta qua cô, liếc mắt một cái liền nhận ra cô là ai, nhướng mày, cười cười phá đài của Thẩm Ngật Tây: "Tôi nói mà lần trước phản ứng của cậu khi nhìn cô gái nhỏ này chắc canh có vấn đề, quả nhiên."
Da mặt Thẩm Ngật Tây thật sự dày, chẳng sợ người ta phá đám: "Tôi còn phải khen cậu một câu liệu sự như thần?"
"Quá khen quá khen," Hàn Triệu Vũ lại hỏi, "Đây là cô Phạm Hỉ Lương* đó?"
*Phạm Hỉ Lương: là chồng của Mạnh Khương Nữ trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa " Mạnh Khương Nữ tìm chồng"
"Fuck," Thẩm Ngật Tây cười, "Được rồi đấy."
Từ này là do đám thất học Tề Tư Minh lấy.
Sao Lộ Vô Khả có thể nghe không hiểu được, Mạnh Khương Nữ với Phạm Hỉ Lương, cô liếc Thẩm Ngật Tây một cái.
Thẩm Ngật Tây lại không có phản ứng gì, như đang nghe chuyện cười của người khác, vẫn là dáng vẻ chẳng sao cả.
"Bưng rượu của cậu lên rồi đến cãi cọ với tôi, bảo sao buôn bán không được."
Dáng vẻ Hàn Triệu Vũ kiểu xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Đây đâu cần tôi bận tâm, hôm nay cô cháu ngoại của tôi trùng hợp tới đây lại gặp được cậu, mấy phút nữa nó liền tới quầy bar này cậu tin không?"
Thẩm Ngật Tây cười cười, không nói gì.
Lời này Lộ Vô Khả ở bên cạnh nghe được, đôi mắt quét ra sau quầy bar.
Đến khi thu hồi tầm mắt liền thấy Thẩm Ngật Tây rũ mắt nhìn cô.
Chút tâm tư này của cô bị anh nhìn thấu.
Lộ Vô Khả như không có việc gì dời mắt.
Trong ánh mắt Thẩm Ngật Tây hơi mang ý cười, cố ý chọc cô: "Lộ Vô Khả, tìm gì vậy?"
Cái gương mặt thanh thuần của Lộ Vô Khả, nhìn sao cũng thấy ngoan ngoãn, ngoài miệng lại không phải như vậy: "Tìm người yêu cũ của anh."
Thẩm Ngật Tây rầu rĩ cười cười.
Nhưng Hàn Triệu Vũ lại sốt ruột thay anh, nói đỡ cho anh: "Cô gái à, cô nói ấy cho cậu ta thật rồi, cô cháu gái này của tôi là một bên tình nguyện, theo đuổi hai ba năm còn không được, cô nói xem, tim cậu ta có phải làm bằng sắt không?"
Thẩm Ngật Tây lại mở miệng: "Không cần giải thích với cô ấy, cô ấy biết."
Rượu lên, Lộ Vô Khả nhận lấy, đúng là cô biết, đầu ngón tay theo bản năng moi moi vách ly.
Hàn Triệu Vũ hơi ngoài ý muốn, nhìn hai người họ.
Không biết vì sao, rốt cuộc anh ta cũng hiểu vì sao trước kia Thẩm Ngật Tây mười ngày nửa tháng đổi bạn gái mà sao mấy năm nay nay với chuyện này như thay đổi thành người khác vậy.
Thật đúng là đáng tiếc cho tính lãng tử tình trường.
Quả nhiên lát sau cô cháu gái của Hàn Triệu Vũ tới rồi, ngoài ý muốn chính là, đây là người quen của Lộ Vô Khả.
Hứa Nùng Nùng nhìn thấy Lộ Vô Khả một khắc cũng sửng sốt một chút.
Gương mặt kia vẫn như trước kia không thay đổi gì, trên gương mặt trẻ con vẫn là cặp mắt to như Triệu Vi, hồi đại học Hứa Nùng Nùng thường xuyên đến ký túc xá kêu gọi cô cùng đi học thể dục.
Đột nhiên Lộ Vô Khả nhớ tới lúc ấy cô yêu đương với Thẩm Ngật Tây, anh đến sân bóng rổ tìm cô, Hứa Nùng Nùng nhìn thấy Thẩm Ngật Tây liền khẩn trương chạy đi.
Hết thảy đều như để lại dấu vết trong một khắc này.
Hứa Nùng Nùng ngơ trong chớp mắt rất nhanh khôi phục tự nhiên, đi qua bên này, như là nhiều năm chưa gặp bạn cũ chào hỏi Lộ Vô Khả: "Vô Khả.
Lộ Vô Khả rất lễ phép cười với cô ấy: "Hứa Nùng Nùng."
Hứa Nùng Nùng cũng cong cong đôi mắt: "Đã lâu không gặp, cậu về từ khi nào thế?"
Bên cạnh Hàn Triệu Vũ nhướng mày: "Hai người quen nhau?"
Hứa Nùng Nùng quay đầu nhìn anh ta: "Có quen, lúc trước học cùng đại học." Cô gái dùng nụ cười che giấu điểm không tự nhiên trên mặt.
"Thì ra là quen biết à," Hàn Triệu Vũ nhìn ba người bọn họ, "Nói vậy ba người đều là bạn học?"
Thẩm Ngật Tây nhìn anh ta một cái: "Chuyện này rất quan trọng?"
"Không quan trọng," Hàn Triệu Vũ cười, nhường thời gian cho bọn họ ôn chuyện, "Vậy không quấy rầy mấy người, cứa trò chuyện đi, tôi còn có chuyện."
Hứa Nùng Nùng lại gọi anh ta lại: "Cháu đi theo cậu qua đó."
Hàn Triệu Vũ thấy ngoài ý muốn, cô cháu ngoại kém anh ta khoảng mười tuổi này mỗi lần thấy Thẩm Ngật Tây như mất hồn vậy, không ít lần lôi kéo người ta làm quen, hôm nay thật đúng là kỳ quái.
Anh ta nhìn Lộ Vô Khả, cô gái thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn này, rốt cuộc uy lực lớn bao nhiêu.
Đánh đòn cảnh cáo gõ tỉnh đồ bất chấp mê ngộ này.
Anh ta cười với Hứa Nùng Nùng: "Được, đi thôi."
Chờ Hàn Triệu Vũ với Hứa Nùng Nùng đi rồi, Lộ Vô Khả lại đẩy ly rượu trong tay ra: "Tôi không uống nữa."
Thẩm Ngật Tây liếc cô: "Sao thế, còn ăn giấm à?"
"Anh mới ghen." Lộ Vô Khả xuống khỏi ghế cao, đi ra ngoài.
Thẩm Ngật Tây nhìn bóng dáng cô, cười cười cắm túi đi theo.
- ---------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Vốn dĩ Lộ Vô Khả phải đi về, bị Thẩm Ngật Tây nhét vào ghế phụ, đóng cửa xe mang về quán bar.
Kết quả hai người mới vừa đi vào, liền có nhân viên vẻ mặt nôn nóng đi tới: "Ông chủ, có vị khách, không thanh toán mà bảo chúng tôi đem rượu lên trước, còn nói hóa đơn tính cho ngài, chắc canh ngài sẽ trả cho ông ta."
Thẩm Ngật Tây vừa nghe vừa đi vào trong, không nóng nảy chút nào: "Người đó từng tới đây rồi?"
"Chưa." Nhân viên lắc đầu.
"Ở đâu rồi?"
Nhân viên lập tức tiến lên dẫn đường: "Ở bên kia."
Cách đám người náo nhiệt với hàng ghế, còn chưa tới gần, Lộ Vô Khả liền thấy được thân ảnh không hợp với quán bar này.
Bước chân ngừng lại, rất nhanh duỗi tay kéo Thẩm Ngật Tây lại.
Thẩm Ngật Tây thuận thế ngừng lại, quay đầu nhìn cô.
Lộ Vô Khả gắt gao nhìn chằm chằm người đằng kia.
Thẩm Ngật Tây chú ý tới ánh mắt cô, theo tầm mắt cô nghiêng đầu nhìn qua.
Một bàn nào đó có một người lôi thôi lếch thếch.
Thẩm Ngật Tây nhìn qua, hơn nữa phản ứng của Lộ Vô Khả, anh cũng lập tức nhận ra là ai.
Lộ Vô Khả nói: "Lộ Trí Viễn."
Thẩm Ngật Tây dời mắt, giơ cằm chỉ vào bên trong: "Đi vào trong đi."
Lộ Vô Khả có thể nghe ra trong lời nói Thẩm Ngật Tây mang theo cổ khó chịu và phiền chán, cảm xúc giống như mấy năm trước nhìn thấy Lộ Trí Viễn tát cô.
Thẩm Ngật Tây nói xong định đi, lại bị Lộ Vô Khả kéo lại: "Thẩm Ngật Tây, tôi qua nói chuyện với ông ta."
Thẩm Ngật Tây hơi nhíu mi quay đầu lại nhìn cô, rõ ràng không đồng ý.
Nhưng cùng cô nhìn nhau vài giây, anh quay đầu đi, cuối cùng xoay trở về, chỉ có một yêu cầu: "Lần này ông ta động thủ em nhất định phải trốn cho tôi."
Lộ Vô Khả khó được ngoan như vậy: "Được."
Dạng ngoan ngoãn này thêm gương mặt vô hại kia nữa, ai nhìn cũng bị gương mặt của cô lừa.
Nhưng Thẩm Ngật Tây biết đức hạnh của cô, quả thực anh bị cô làm cho giận không nổi, tức cười.
Anh cúi người, ghé sát vào bên tai cô: "Định lấy vẻ này hù tôi đúng không?"
Lộ Vô Khả biết anh ăn vẻ này của cô.
Lỗ tai cô phát ngứa, có điểm muốn ôm anh, nhưng nhịn xuống: "Đúng vậy."
Ánh đèn kỳ quái, trong phiến sáng tối không rõ cùng tiếng người ồn ào.
Môi Thẩm Ngật Tây hung hăng hôn xuống vành tai cô: "Ông đây đúng là mẹ nó ăn kiểu này của em, đêm nay trên giường đừng quên dùng."
Người khác còn đang chờ bên cạnh kìa, anh dám ngang nhiên nói "chuyện XXOO".
Nhưng Lộ Vô Khả cũng không phải kiểu e lệ, lông mi cô run nhẹ, ngón trỏ câu lấy ngón tay anh, động tác theo bản năng.
Thẩm Ngật Tây bị cô cọ cọ chịu không nổi.
Cô đem cảm xúc muốn ôm anh toàn bộ nói cho anh.
Trước kia lúc bên nhau cô cũng không thiếu lần như vậy, thật là như bà nội cô nói, kỳ thật cô rất biết làm nũng.
Thích ôm thích hôn, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng thật ra rất thích được anh chạm vào.
Thẩm Ngật Tây cố ý đùa cô: "Trước công chúng khanh khanh ta ta nhiều không tốt."
Anh đứng dậy, cằm chỉ hướng Lộ Trí Viễn bên kia: "Nhanh chóng làm rõ mọi chuyện." Nghe không có kiên nhẫn gì.
Lộ Vô Khả nhìn bóng dáng anh đi phía trước.
Nhân viên ở bên cạnh nãy giờ không nên nhìn cũng không dám nhìn, lúc này cũng không biết là nên đi theo ông chủ hay là đi theo vị tiểu thư này.
Tầm mắt Lộ Vô Khả từ trên người Thẩm Ngật Tây thu về, cô mở miệng: "Để ông ta gọi món, tôi tính tiền."
Phục vụ hiểu ý cô, vội vàng gật đầu: "Vâng, tôi bưng rượu lên."
Người rời đi Lộ Vô Khả nhấc chân đi qua chỗ Lộ Trí Viễn.
Chắc là Lộ Trí Viễn là lần đầu tiên tới loại địa phương này, ngồi đó xem sân nhảy đến say mê, Lộ Vô Khả tới ông ta cũng chưa phát hiện, thẳng đến khi Lộ Vô Khả ngồi xuống đối diện ông ta.
Lộ Vô Khả ngồi xuống rồi mới phát hiện Thẩm Ngật Tây ngồi ở bàn cách cô không xa, thấy cô nhìn qua, anh bảo cô làm chuyện của mình đi.
Nhìn chính là không yên tâm, để lại tâm nhãn.
Dư quang Lộ Trí Viễn chú ý tới đối diện có người ngồi xuống, quay đầu lại.
Hai cha con đã hơn 5 năm chưa thấy mặt.
Trong thân thể mang một nửa dòng máu, dưới tình huống đã 5 năm không gặp hai bên thấy nhau đều thờ ơ.
Lộ Trí Viễn nhìn lên là Lộ Vô Khả, mở miệng chanh chua khắc nghiệt: "Nha, đây không phải là đứa con gái tiện nghi sao? 5 năm không gặp cư nhiên còn nhận ra cha mày?"
Cùng nhau sinh hoạt dưới mái hiên hai mươi năm, người cha như Lộ Trí Viễn dạy cho Lộ Vô Khả đạo lý lớn nhất đại khái chính là coi rác như không khí.
Mà Lộ Trí Viễn đối với cô trước nay cũng là như thế, ông ta chẳng quan tâm đến sinh hoạt của con gái, một chút cũng không quan tâm, duy nhất giao lưu đại khái chính là về đến nhà nhìn không thuận mắt mắng vài câu.
Bọn họ không khác gì người xa lạ.
Đúng là bởi vì như thế, mỗi lần Lộ Trí Viễn mở miệng nói chuyện với cô, ngôn ngữ đều là bén nhọn khắc nghiệt, nhưng trước giờ Lộ Vô Khả sẽ không bị mấy thứ đó kích thích đến.
Cô không có cảm tình gì hỏi: "Ông tới đây làm gì?"
"Làm gì?" Lộ Trí Viễn như nghe được chuyện cưới, vươn ngón út đã bị chặt đứt ra, trên băng gạc đã chảy máu.
Ông ta như không cảm giác được đau, đôi mắt mở rất lớn: "Mày cảm thấy tao còn có thể tìm mày làm gì? Mày cho rằng tao không biết là mày báo cảnh sát? Cha mày đã thành như vậy, mà không đưa tiền tới mà còn báo cảnh sát!" . Truyện Cung Đấu
Giọng ông ta rất lớn, thậm chí rống cực kì to, dẫn tới người mấy bàn chung quanh đều nhìn qua.
Lộ Vô Khả không sợ chút nào: "Lộ Trí Viễn, đó là chuyện của ông, tôi giúp ông báo cảnh sát đã là tận tình tận nghĩa."
"Lộ Vô Khả, mẹ nó mày còn biết mày họ gì sao?" Giọng ông ta chợt cao chợt thấp, lúc này như đao phủ muốn dùng gia đình trói lấy cô, tàn nhẫn lại hiện thực, "Mày họ Lộ, dù mày có ghét t như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật mày là con gái tao, mày phải nuôi tao cả đời, nói tận tình tận nghĩa với tao liền mẹ nó lấy tiền cho ông."
Gia đình là thứ tình cảm rất phức tạp, nó có thể là cảng tránh gió của người này, cũng có thể là nhà giam của người khác, dù là tốt hay xấu, nó đều là sự thật mà bạn bạn không thể phủ nhận, từ sinh ra liền chú định, vẫn luôn đi theo bạn.
Lộ Vô Khả rất bất hạnh là người sau, nhưng cô cũng rất may mắn là không có chịu ảnh hưởng lớn, bởi vì có bà nội và mẹ.
Họ che chở cô rất tốt, cơ hồ sẽ không để Lộ Trí Viễn xúc phạm tới cô mảy may, Lộ Trí Viễn người này ở trong sinh mệnh Lộ Vô Khả có cũng được không cũng được.
Cô nói: "Vì sao tôi phải cho ông tiền?"
"Lộ Trí Viễn, ông từng nuôi tôi sao?"
"Ông đã từng cho tiền bà nội và mẹ sao?"
Cô nói một hơi ba câu, nhìn Lộ Trí Viễn: "Ông không có, cho nên dựa vào gì muốn tôi nuôi ông."
Tính Lộ Trí Viễn nóng nảy sao có thể nhịn được loại kích thích này, trong ánh mắt có tơ máu, lời nói phá lệ châm chọc: "Còn dám nhắc đến mẹ mày với tao đúng không? Mày bên nhau với người nhà người đâm chết mẹ mày! Để người làm mẹ mày chết thao mày, mày còn dám nhắc mẹ mày với tao, ở đây làm kỹ nữ còn mẹ nó lập đền thờ gì!"
Sớm biết Lộ Trí Viễn có thể tìm được đây Lộ Vô Khả liền biết ông ta biết tới Thẩm Ngật Tây.
Cô sớm lường trước ông ta sẽ nói khó nghe, lại không nghĩ rằng ông mắng ra vậy chớp mắt cô sửng sốt.
Lộ Trí Viễn vẫn còn mắng, nước miếng bay tứ tung: "Thằng bên mày là ai Lộ Vô Khả, nó họ Thẩm! Là cái gia đình làm mẹ mày không thể đứng lên được nữa, lương tâm mày không có trở ngại sao Lộ Vô Khả, mẹ mày dưới chín suối cũng đang mắng mày mày biết không? Mày không xứng nhắc tới mẹ mày."
Tay Lộ Vô Khả dưới bàn nắm lấy túi dần dần buộc chặt.
Phục vụ đi lên đưa rượu, Lộ Trí Viễn còn chỉ vào đầu Thẩm Ngật Tây mắng: "Mày có biết sao tao biết được thằng nhãi đó không? Hai năm trước trên một tờ báo, người này cũng coi như là ở ác gặp dữ, xảy ra tai nạn lên báo, tao mới biết được thì ra thằng bên mày chính là người nhà đó, rốt cuộc là ai có lỗi với mẹ mày Lộ Vô Khả, là mày, mày cùng người làm mẹ mày chết bên nhau!"
Lộ Vô Khả bỗng chốc đứng lên, chộp lấy ly rượu mới đặt trên bàn hất qua.
"Không liên quan đến chuyện của anh ấy!"
Lộ Trí Viễn chợt bị hất một mặt rượu, hỏa khí tạch một phát bốc lên, chửi câu thô tục định đứng lên đánh người.
Bên cạnh nam phục vụ tay mắt lanh lẹ ngăn cản ông ta lại: "Xin ngài bớt giận! Có chuyện từ từ nói, quán bar chúng tôi cấm gây sự."
Lộ Vô Khả nhìn ông ta: "Còn có, ông đừng mơ lấy đừng một đồng nào từ chỗ tôi."
Lộ Trí Viễn cách người chỉ vào Lộ Vô Khả mắng: "Lộ Vô Khả, mẹ nó mày đồ tiện loại."
Lộ Vô Khả không đứng tại chỗ.
Cô nghe lời Thẩm Ngật Tây nói, lần này Lộ Trí Viễn lên đánh người, cô phải trốn.
Kết quả cô vừa mới xoay người Thẩm Ngật Tây liền vọt tới trước mặt cô, túm cô kéo ra sau.
Lộ Vô Khả thấy được sườn mặt anh cắn chặt răng.
Lộ Trí Viễn thấy người khác, lửa giận lập tức chuyển dời đến trên người anh, các loại thô tục nguyền rủa từ trong miệng ông ta nhảy ra, liền kém rủa Thẩm Ngật Tây xuống mười tám tầng địa ngục.
Thẩm Ngật Tây hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời của ông ta, tức giận cũng chỉ là vì ông ta định đánh Lộ Vô Khả, anh phân phó bảo vệ chạy tới: "Ném người ra khỏi đây."
Nói xong ở quán bar nháo lên một trận rối loạn, anh xoay người kéo Lộ Vô Khả đi.
Thẩm Ngật Tây có thể cảm giác được cảm xúc trên người cô, mang cô đến WC gần nhất.
Trong WC không có ai, không khí trầm mặc, bao gồm cả hai người họ.
Sắc mặt Lộ Vô Khả hơi tái nhợt, Thẩm Ngật Tây cũng không nói chuyện.
Lời Lộ Trí Viễn trực tiếp đánh nát cái ngăn cách giữa hai người họ, đem thứ Lộ Vô Khả ngày đêm vô pháp buông xuống trực tiếp tàn bạo xé mở trước mặt cô.
Lộ Vô Khả tiến lên, đôi tay vòng qua eo anh, đôi mắt vùi vào cổ anh.
~~~~~~~~~~
Ngày mai vẫn 5c nha <3 <3 <3