Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lộ Vô Khả ôm Thẩm Ngật Tây không chịu động đậy.
Thẩm Ngật Tây ẩn nhẫn cắn chặt răng, vì để cô ôm được thoải mái hơn chút, giữ chặt eo cô bế cô lên bồn rửa tay.
Lộ Vô Khả gắt gao ôm cổ anh, đôi mắt cũng không nâng lên một phân.
WC một trận tĩnh mịch, cô không hé răng.
Một tay Thẩm Ngật Tây ôm eo cô, một tay nhéo nhéo sau cổ cô: "Lộ Vô Khả, em cảm thấy lời nói ông ta có lý sao?" .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||
Lộ Trí Viễn nói người có lỗi với mẹ là cô, có thể yên tâm thoải mái bên nhau với con trai của kẻ thù.
5 năm trước ngọn lửa khiến hai người họ chia tay, trước giờ chưa từng tắt đi.
Nó kéo dài hơi tàn sống lại trong một giây 1 năm 5 năm, rồi lại sinh sôi không ngừng.
Liều mạng kéo người ta vào vũng bùn không để họ yên ổn.
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Ngật Tây, Lộ Vô Khả lại chậm chạp không mở miệng.
Trong lòng Thẩm Ngật Tây đè nặng cổ nóng nảy trong lòng, muốn nói này 5 năm này anh hoàn toàn không khó chịu là không có khả năng, thứ ngăn cản giữa hai người mà cô không vượt qua được 5 năm trước anh đã muốn đi giải quyết.
Nhưng khi đó tuổi trẻ khí thịnh, cô không lưu tình đòi chia tay, anh vãn hồi không có kết quả cũng quyết tuyệt rời đi.
Chuyện này nếu không giải quyết nó liền vĩnh viễn là quả bom nổ chậm, giờ phút này bọn họ lại vòng đi vòng lại về 5 năm trước, vấn đề đó lại lần nữa chảy máu đầm đìa đặt tới trước mặt họ.
Chỉ cần một khắc không giải quyết, giữa họ sẽ có vô số 5 năm.
Lộ Vô Khả giống như chỉ là dựa vào vai anh phát ngốc, hồi lâu qua đi, cô mở miệng: "Thẩm Ngật Tây, anh cảm thấy em có bệnh sao?"
Lúc cô hỏi câu này, tựa như đang nói tối nay ăn gì, như chỉ là việc nhỏ râu ria.
Thẩm Ngật Tây nghe vậy rũ mắt xuống, nhìn cô đang vùi đầu.
Lộ Vô Khả hỏi lời này tựa hồ không phải muốn anh trả lời, cô nói tiếp: "Ngay cả bà nội cũng từng nói, nếu dẫn em đi xem bác sĩ sớm hơn một chút, em sẽ không biến thành như bây giờ."
"Buổi chiều đến đó là vì chuyện này?"
Cô gật đầu.
Giọng Thẩm Ngật Tây từ lồng ngực nhẹ truyền ra: "Cho nên, em cảm thấy mình sai?"
Lộ Vô Khả trầm mặc một lúc lâu, nhẹ lắc đầu: "Em cảm thấy mình không sai, cũng cảm thấy mình không cần đi bác sĩ."
Thẩm Ngật Tây hít sâu một hơi: "Vậy chiều hôm nay sao lại thế này? Em đến đó uống trà với bác sĩ à."
Lộ Vô Khả rất thành thật: "Đến xem bệnh, mọi người đều nói em có vấn đề, không phải sao?"
"Lộ Vô Khả, vậy không giống em."
Cô chủ kiến của mình, trước giờ sẽ không bị người khác làm dao động.
Thẩm Ngật Tây không hổ là người hiểu cô nhất, Lộ Vô Khả nghĩ.
"Cho nên bác sĩ không nhìn ra được gì cả." Cô nói với anh.
Quá một lát cô nói: "Thẩm Ngật Tây, em hoàn toàn nghe không hiểu bác sĩ đang nói gì."
Không hiểu sao, Thẩm Ngật Tây nghe ra trong lời cô ủy khuất, rất ủy khuất.
Giống như một đứa con nít không được mọi người thấu hiểu.
Anh duỗi tay ôm cô chặt hơn.
"Thẩm Ngật Tây, thật sự là em sai sao?"
Cô không có ở trong bạo lực máu me mà trở nên nhút nhát tuyệt vọng, ngược lại nghịch hướng sinh trưởng làm thù hận cắm rễ ở trong thân thể, chẳng qua trong lúc vô ý cô lựa chọn một loại phương thức sinh hoạt khác.
Nhưng mấy thứ này trước giờ cô chưa từng mở miệng nhắc tới, bao gồm cả bà nội, chỉ cần bà nội không hỏi, cô liền không nói.
Thù hận đã ngâm trong xương cốt mấy năm, từ thời thiếu nữ cho tới bây giờ, sao có thể không nảy sinh ra bệnh trạng với cực đoan, mà chờ tới lúc cô muốn thản nhiên buông xuống, những thứ đó đã thâm nhập cốt tủy rốt cuộc không đi được nữa.
Cô không phải thần, cô không tha thứ được.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Đột nhiên, trên vai Thẩm Ngật Tây thấm điểm lạnh lẽo.
"Em cho rằng gậy ông đập lưng ông là có thể tốt hơn, chính là không có."
Đôi mắt Lộ Vô Khả gắt gao đè trên vai anh: "Thẩm Ngật Tây, thực xin lỗi, em không có buông xuống."
Thẩm Ngật Tây rất ít khi nhìn thấy Lộ Vô Khả khóc, ngoại trừ trên giường, bình thường cơ bản không thấy cô khóc.
Tay Lộ Vô Khả vòng trên cổ anh thả ra, ôm eo anh, cả người vùi vào trong lòng ngực anh.
Thẩm Ngật Tây không chịu nổi cô khóc, nhìn trong gương bóng dáng bất lực hiếm thấy của cô, tay ôm cô lại chặt thêm vài phần, môi anh chạm chạm vảo đỉnh đầu cô.
Anh cũng đã trả qua vụ tai nạn xe cộ đó, đúng là vì anh cũng tận mắt nhìn thấy, cho nên anh biết rõ vụ tai nạn đó ảnh hưởng lớn tới Lộ Vô Khả bao nhiêu.
Đúng là vì lý giải, cho nên 5 năm nay, Thẩm Ngật Tây chưa từng đi tìm cô.
Chính là muốn để cô tự mình nghĩ thông suốt rồi trở về.
Nói đến cũng kỳ quái, năm đó rõ ràng Thẩm Ngật Tây không quen biết Lộ Vô Khả, nhưng lại vẫn luôn nhớ rõ thân ảnh mang đồng phục xanh trắng đó.
Khi đó hẳn là cô còn chưa nẩy nở, giáo phục tròng lên trên người cô vừa to vừa rộng, người cô lại nho nhỏ.
Năm đó Lộ Vô Khả chỉ là một cô bé 13-14 tuổi.
Thế giới quan còn chưa kịp thành hình, liền hung hăng bị huyết tinh chặn ngang cắt đứt.
Thế giới của đứa trẻ khác sắc thái sặc sỡ, mà cô chỉ có màu đỏ với màu đen.
Hai nhan sắc đối với trẻ con mà nói vừa đơn điệu vừa tàn nhẫn, một đoạn thời gian rất dài, bút vẽ trong tay cô chỉ có thể vẽ ra hai màu màu huyết tanh và hắc ám.
Cô chưa bao giờ để người ta thấy, giấu kín mít, xoay người có thể đưa ra một bức tranh quy củ sắc màu rực rỡ.
Chán ghét người hại chết mẹ trở thành hô hấp Lộ Vô Khả.
Chuyện người kia làm sao, vì sao muốn cô tha thứ, cô thử qua.
Nhưng cô không tha thứ được.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
"Em trước khi em tốt lên thì không thể tới tìm anh, cũng biết anh sẽ tức giận."
Lộ Vô Khả biết dưới tình huống chưa bỏ xuống được gì hết mà trở về, trong lòng Thẩm Ngật Tây chắc chắn giận.
"Nhưng em ——"
Rốt cuộc tính tình cô cũng chịu mềm xuống, đem một mặt mở yếu ớt của mình mở ra trước mặt anh, khóc đến thanh âm nghẹn ngào.
"Chính là nhớ anh."
Lộ Vô Khả chưa từng nói những lời này với Thẩm Ngật Tây, trong chớp mắt Thẩm Ngật Tây ngơ ngác.
Cằm cô dựa vào vai Thẩm Ngật Tây, tay che đôi mắt lại: "Em mơ một giấc mộng, mơ thấy anh nói với em trở về đi."
Cho nên cô liền đã quay về.
Chính là cô nhớ anh.
Đời này của cô đại đa số thời điểm là bình tĩnh lý trí, là vì cô lý trí, mới có thể ở bên ngoài nhiều năm như vậy.
Cô vì anh điên cuồng như vậy một lần.
Ngày đó sau khi tỉnh lại cô từ chức, kéo hành lý lên máy bay về nước.
Mặc kệ trước sau, không quan tâm những thứ chắn ngang giữa hai người.
Sau khi xuống máy bay điện thoại của cô bị cô giáo và đồng nghiệp gọi nổ, không ai không nói cô vừa xúc động vừa không lý trí.
Nhưng cô không hối hận một chút nào.
Lộ Vô Khả rất ít khóc, nhưng mỗi lần khóc lên nước mắt lại như bất tận, chẳng qua khi khóc vẫn rất an tĩnh, rất giống tính tình của cô.
Đôi mắt rất hồng, chóp mũi nhỏ nhắn cũng không thể may mắn thoát khỏi, khóc nức nở đồ tế nhuyễn, như không khí cũng có thể làm cô nghẹn, từng chút từng chút.
"Thẩm Ngật Tây, em không qua được."
Nhưng mà cô rất muốn vượt qua nó rồi đến trong lòng ngực anh.
Thẩm Ngật Tây sao có thể chịu được cô như vậy, ôm cô, hôn lên bến mái và má cô: "Không qua."
Anh dỗ cô, ngữ khí kiên định làm người an ổn: "Lộ Vô Khả, không qua được chúng ta liền không qua nữa."
Anh cho cô thời gian là vì muốn cô thật sự bỏ xuống, đừng lại chịu tra tấn.
Mà không phải làm cô mua dây buộc mình, nếu thật sự không qua được, vậy quên đi.
Anh hôn từng chút từng chút dừng ở sườn mặt, lại tự nhiên chuyển qua đôi mắt cô, chóp mũi hồng hồng, cuối cùng nhẹ ngậm lên môi cô.
Môi Lộ Vô Khả bị nước mắt thấm hơi ướt, Thẩm Ngật Tây đầu tiên ngậm lấy môi cô trấn an một phen.
Lộ Vô Khả hơi nuốt xuống, nhưng vẫn theo bản năng khẽ nhếch môi.
Cô vừa câu, Thẩm Ngật Tây sao còn ý tứ làm bộ ôn nhu nữa, đâm vào.
Lộ Vô Khả còn chưa ngừng khóc, bị anh làm cho thở không nổi, cứng rắn bị anh làm phát ra khóc âm.
Thẩm Ngật Tây bị cô chọc cười, Lộ Vô Khả khóc lên thật là chỗ nào cũng mềm như được làm từ nước, mới nghĩ vậy đã bị cô cắn mạnh lên khóe môi.
"Fuck." Thẩm Ngật Tây tạm dừng, lại không thối lui.
Thật đúng là không thay đổi một chút nào.
Lộ Vô Khả nín khóc mỉm cười, cũng không đẩy anh ra, đón ý nói hùa theo nụ hôn mang mùi máu này.