Cố Tuyên Duy cảm thấy hắn vẫn nên đuổi việc Hà Tất thì tốt hơn.
Mở đèn phòng ngủ lên, Hà Tất nhìn ông chủ đang hờn dỗi ngồi trên giường mà có điểm muốn cười.
“Ông chủ, anh sợ gà sao?” Hà Tất đi qua nhặt con gà lên.
“Cậu mới sợ dương vật!” Cố Tuyên Duy nổi giận. Nếu giết người không phạm pháp, hắn thật sự rất muốn đánh chết Hà Tất.
(“gà sao” với “dương vật” đều đọc là jiba).
Hà Tất vốn không có ý kia, vừa nghe Cố Tuyên Duy nói xong liền nhịn không được banh họng cười. “Ha ha ha ha ha không phải! Tôi không phải có ý kia! Tôi nói là anh sợ gà phải không?”
“……” Cố Tuyên Duy nhìn Hà Tất cười như thiếu đòn, lại nhìn con gà nhựa trong tay y, cuối cùng vứt bỏ lý trí, vươn tay tha người lên giường hành hung.
“Bạo lực…. gia đình…. A….”