Tắm rửa xong, Cố Tuyên Duy phát hiện Hà Tất bị sốt. Hắn gọi điện xin Phương Nguyên giúp đỡ, nhưng vẫn như cũ không liên lạc được.
“Đừng gọi nữa, tôi tìm anh ta mấy ngày rồi”. Hà Tất nằm ủ rũ trong ổ chăn, khó chịu muốn chết.
Cố Tuyên Duy nhìn mà đau lòng, cũng chui vào chăn ôm lấy y. “Bị sốt rồi thì làm sao bây giờ?”
Hà Tất muốn mắng người, nhưng vẫn gắng nhịn xuống. Bây giờ y là một mảnh mai thụ đang bị thương, không thể mắng người. “Uống thuốc hạ sốt đi….”
“Đúng ha!” Chỉ số thông minh của Cố Tuyên Duy rốt cuộc cũng log in vào đại não, gọi điện nhờ người mang thuốc hạ sốt đến, sau đó lại chui vào chăn ôm Hà Tất, có chút mệt mỏi.
Hai người đều đang nude, ban ngày rõ ràng thế này so với buổi tối thì thẹn hơn nhiều, quan trọng hơn là….
“Ông chủ, anh không thấy rất kỳ quái à?”
“Kỳ quái cái gì?” Cố Tuyên Duy sáp lại gần hôn trán Hà Tất, đúng là có hơi nóng.
“Hai chúng ta sao lại ngủ với nhau? Sao anh lại ngủ với tôi? Anh đã ngủ với tôi rồi sao hiện tại không thèm giải thích lại còn ôm tôi hôn tôi?”
Đúng vậy, vì sao chứ?