Cố Tuyên Duy hầu hạ Hà Tất uống thuốc, từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.
Hà Tất càng ngày càng không vui, cuối cùng nói. “Cố Tuyên Duy anh là kẻ vô tình là tên đại lừa đảo!”
Kỳ thật Cố Tuyên Duy vẫn đang suy nghĩ, nghĩ phải nói với Hà Tất thế nào về ý định hắn muốn kết giao cùng y. Căn bản là vì hắn cảm thấy lần trước mình bị từ chối quá thê thảm, cho nên bây giờ phải cẩn thận một chút, tốt nhất là không cho Hà Tất có cơ hội cự tuyệt.
“Hà Tất, tôi mắc bệnh nan y”. Cố Tuyên Duy thở dài, từ phía sau ôm lấy Hà Tất, cắn cắn lỗ tai y.
Lỗ tai Hà Tất đặc biệt mẫn cảm, bị Cố Tuyên Duy hết cắn rồi lại thì thầm bên cạnh, cúc hoa lại thấy đau quá.
“Anh ít nói nhảm đi, báo cáo kiểm tra sức khoẻ tháng trước của anh là tôi cầm về đấy!”
Cố Tuyên Duy lại bắt đầu động thủ đi sờ ngực Hà Tất. “Thật đấy, cậu đừng không tin tôi, tôi mà không được ở bên cạnh cậu thì thật sự sẽ bệnh chết mất”.
Mẹ nó…. Hà Tất thật sự nhẫn không nổi, chịu đựng cúc hoa vẫn còn đang đau, lật người, cắn một cái xuống đầu vú Cố Tuyên Duy.