Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 134: Chương 134: Đập nát




Hạ Nhi ngồi trong nhà hàng dưới sảnh, tuỳ tiện ngắm khung cảnh rực rỡ biển xanh cát vàng.

Thời tiết ở hòn đảo rất đẹp.

Hạ Nhi có thói quen khi không khí dịu nhẹ ôn hoà như thế lại vô cùng dễ buồn ngủ, ngay cả khi vừa mới ngủ dậy cô cũng cảm thấy mí mắt nặng trĩu.

Hàn Tịch đứng phía sau, nhìn cô nàng nào đó lắc lư qua lại trên ghế, không hề có ý tứ muốn động đũa ăn sáng.

Hàn Tịch tới bàn khom người rót cho Hạ Nhi một tách trà thơm phức, nhẹ giọng nói:

"Tôi biết thời tiết này làm cô rất buồn ngủ, nhưng cô phải ăn đi đã. Ăn xong tôi đưa cô về phòng."

Hạ Nhi nhíu mày, phụng phịu chống tay lên bàn ăn, tựa má lên tay, hai mắt nhắm chặt lại, gật gà gật gù không có chút phong đạm nào của tiểu thư thế gia.

Hàn Tịch thở dài.

Trong nhà hàng đột nhiên có tiếng nói nữ nhân chanh chua văng vẳng.

"Tần Mỹ Mỹ! Cậu không thấy bộ dạng của cô ta đâu, rất là hống hách, tớ nhìn mà cảm thấy vô cùng ghê tởm."

Dứt lời lại có thanh âm nữ nhân khác nhỏ nhẹ dịu dàng vang lên:

"Giai Mộng Kỳ không phải người như vậy đâu."

Hạ Nhi ngồi sau lưng đang nhắm mắt dưỡng thần ngay lập tức hé mở ra.

Nữ nhân kia liền phản bác, giọng nói vô cùng ghét bỏ, mang chút oán hận không thể che giấu:

"Cô ta dựa vào kim chủ, bởi vì kim chủ cô ta là người đầu tư cho bộ phim 'Chiến Thần', hơn nữa còn là người đầu tư duy nhất —— cô ta ôm cái đùi vàng nhất đẳng như vậy nên ngang ngược cướp đi vai nữ chính 'Chiến Thần' của cô. Tần Mỹ Mỹ! Cô quá ngây thơ lương thiện rồi."

"Cố Viên Viên! Cậu nói lung tung để 'vị kia' nghe được, hai chúng ta sẽ không có chỗ đứng trong giới nữa đâu." Tần Mỹ Mỹ cố gắng đè thấp giọng khuyên nhủ.

Cố Viên Viên lập tức che miệng mình lại, hơi cúi thấp đầu nhỏ giọng:

"Hình như cô ta cùng 'vị kia' cũng có mặt ở đây. Tôi sơ ý quá."

Hạ Nhi hít sâu một hơi, lại nhắm tịt mắt lại.

Rầm!!!

Thanh âm đập bàn lớn đến mức Hạ Nhi lần nữa bị giật mình.

Giọng nữ nhân bén nhọn không chút tiết chế vang lên:

"Các cô ngồi đây nói xấu Mộng Kỳ, còn không dám lớn tiếng. Có gan thì nói thẳng trước mặt đi. Để tôi xem hai cô còn có chỗ đứng trong cái giới giải trí này hay không."

"Hạnh Nhân! Cô đừng có quá đáng." Cố Viên Viên tức giận gân cổ lên hét lớn.

"Thôi đi! Viên Viên, đừng làm loạn ở đây." Tần Mỹ Mỹ vội vàng kéo tay Cố Viên Viên lại.

Phục vụ trong nhà hàng ai nấy đều hoang mạng cực độ, không dám tiến lên ngăn cản.

Hạ Nhi nghe cái tên Hạnh Nhân này, có chút quen tai, cố gắng nhớ mà không thể nhớ nổi là nghe được ở đâu.

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng nam trầm ấm từ ngoài cửa bước vào.

Hạnh Nhân ngay lập tức chạy tới, thân mật ôm lấy cánh tay đang cắm vào túi quần tây của nam nhân kia, vui vẻ khẽ cọ một cái lên cánh tay rắn chắc giống như một con mèo nhỏ.

"Vỹ Quang! Bọn họ nói xấu chị Mộng Kỳ."

Giọng nói nũng nịu lại vô cùng mềm mại, làm gì còn dáng vẻ hùng hổ đập bàn la hét như lúc nãy.

Cố Viên Viên và Tần Mỹ Mỹ nghe thấy mà rợn cả người, trong lòng hết sức khinh bỉ nữ nhân này không biết xấu hổ.

Thế nhưng bọn họ không dám đắc tội vị thái tử Cao gia này.

Cố Viên Viên lập tức nhỏ giọng phân bua:

"Cô ấy nói dối. Em và Tần Mỹ Mỹ chỉ đang bàn luận một chút, không có nói xấu Giai Giai tỷ."

Tần Mỹ Mỹ gật nhẹ đầu, khuôn mặt nhỏ ngay lập tức thể hiện như bản thân chịu vô hạn uỷ khuất, vì làm diễn viên nên diễn vô cùng chân thật, dùng nước mắt để giải thích tất cả.

Cao Vỹ Quang vốn dĩ không muốn so đo với nữ nhân, nhìn xuống Hạnh Nhân đang nắm chặt cánh tay mình thấp giọng:

"Thôi đủ rồi! Bên trong phòng bao đang đợi đấy. Không nên phí phạm thời gian ở đây."

Hạnh Nhân có chút không phục, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, qua một lúc lâu mới thở hổn hển giậm chân:

"Vỹ Quang! Người ta là nói thật. Anh không tin em sao?"

Cao Vỹ Quang nhíu mày, thái dương ẩn ẩn đau, đưa tay lên day nhẹ ấn đường, không trả lời.

Hạnh Nhân nghĩ rằng Cao Vỹ Quang không tin mình, lập tức đưa ánh mắt đảo qua một vòng trong nhà hàng, ngón tay giơ lên chỉ thẳng vào chỗ Hạ Nhi đang ngồi, lớn giọng nói:

"Anh không tin thì hỏi cô gái kia đi. Khoảng cách gần như vậy, chắc chắn là cô ta nghe thấy lời hai người này nói với nhau."

Hạ Nhi nằm im cũng trúng đạn, ngay lập tức chỉ muốn quay qua đạp một phát lên khuôn mặt nữ nhân vô liêm sỉ không biết xấu hổ kia.

Cố gắng khắc chế chính mình, coi như không nghe thấy gì cả, hoặc là nghe được vài tiếng kêu vang ríu rít của đám côn trùng cặn bã.

Cao Vỹ Quang di dời tầm mắt hướng về Hạ Nhi và Hàn Tịch.

Chỉ là thân hình Hàn Tịch rất cao, ghế dựa trong nhà hàng lại che hết hình dáng nữ nhân đang ngồi đó, chỉ thoáng thấy được mái tóc nâu nhàn nhạt đang phản chiếu ra ánh sáng lành lạnh dưới nắng sớm.

Hạnh Nhân liếc mắt nhìn Cố Viên Viên và Tần Mỹ Mỹ đang chột dạ, càng đắc ý vênh mặt đi về hướng Hạ Nhi đang ngồi, muốn Hạ Nhi làm chứng lời cô ta vừa nói.

Hạnh Nhân chưa tới gần Hạ Nhi liền có một thanh âm nữ tính trong trẻo vang lên phía sau:

"Sao lại ở đây hết vậy?"

Hạnh Nhân ngay lập tức xoay người lại, đổi hướng đi về phía nữ nhân vừa cất giọng, tay đưa lên chỉ Tần Mỹ Mỹ và Cố Viên Viên.

"Mộng Kỳ! Em nghe thấy hai nữ nhân kia nói xấu chị."

Giọng nói bực bội giống như người bị nói xấu chính là bản thân cô ta.

Giai Mộng Kỳ cười dịu dàng, giọng nói mềm mại uyển chuyển.

"Làm người tất nhiên phải có điểm xấu điểm tốt, họ muốn nói gì cũng được. Chị không để tâm đâu."

Lần đầu tiên Hạ Nhi nghe thấy thanh âm trong trẻo lại dịu dàng như vậy, giọng nói rất mềm mại, tựa như làn gió mùa hè ấm áp thổi qua.

Hoá ra người Khương Tình đang yêu thích lại là một nữ nhân hiền dịu đến thế, huệ chất lan tâm, chỉ nghe giọng thôi đã cảm thấy nữ nhân này trong trẻo như ngọc, sạch sẽ như băng tuyết.

Hạnh Nhân vừa định phản bác, nhìn thấy người đang chậm rãi đi từ cửa bước vào liền che miệng lại cười khe khẽ:

"Vừa biết có người ức hiếp chị liền đến rồi. Mộng Kỳ tỷ tỷ, thật làm người ta ngưỡng mộ nha."

Giai Mộng Kỳ hơi khó hiểu nghiêng đầu, theo ánh mắt Hạnh Nhân quay đầu lại, trông thấy nữ nhân vô cùng cao quý lại tao nhã đang hướng về phía mình đi tới, ngay lập tức cười rạng rỡ, chạy nhanh đến kéo lấy tay Khương Tình dịu giọng:

"Mọi người đợi rất lâu rồi đó. Tại sao bây giờ Tình mới tới?"

Hạ Nhi đang chống cằm, tay bỗng vô thức run lên.

Cô rất muốn đứng dậy đi khỏi đây, nhưng hai chân lúc này như gắn chì sắt ngàn cân, không thể nhúc nhích.

"Sao lại đứng ngoài này? Sức khoẻ em không tốt, đừng ra gió."

Giọng Khương Tình vô cùng dịu dàng, ôn nhuận ấm áp như gió xuân thổi.

Hạ Nhi nghe thấy, trong lòng bất giác nhớ lại giọng nói ấy trước đây, cô cũng từng đắm say trong những lời âu yếm thuở thiếu thời đó.

Hạ Nhi cúi đầu cười, nụ cười tràn ngập chế nhạo.

Những lời nói dịu dàng ôn nhu đó hiện tại không còn dành cho cô nữa rồi.

Không còn nữa rồi.

Giai Mộng Kỳ mê mẩn hưởng thụ, tay đưa lên che miệng ho khụ một tiếng, giống như được ướp trong hũ mật, nhỏ nhẹ mở miệng:

"Em không sao. Chỉ tại đi tàu quá lâu, em không thoải mái nên bệnh nhẹ một chút. Tình đừng lo lắng."

Hạnh Nhân cười rạng rỡ, nhỏ giọng trêu chọc:

"Hai người làm người ta ghen tị chết đi được."

Rồi như chợt nhớ ra chuyện lúc nãy, Hạnh Nhân liền hừ hừ tức giận:

"Tình tỷ! Hai nữ nhân kia nói xấu chị Mộng Kỳ, em đến chất vấn thì lại không dám nhận, thật đáng ghét."

Cố Viên Viên và Tần Mỹ Mỹ vừa nhìn thấy Khương Tình, vẫn còn đang ngây ngốc vì dung nhan tinh mỹ tuyệt luân đó.

Ngay lúc nghe Hạnh Nhân vừa kể tội, lập tức sắt mặt tái nhợt, cả khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.

"Khương... Khương Tổng! Em không có a.." Cố Viên Viên lí nhí mở miệng.

Tần Mỹ Mỹ thì uỷ khuất khóc lên, không chút khí tiết bán đứng Cố Viên Viên.

"Toàn bộ là Cố Viên Viên nói, em còn nhắc nhở cô ta không được nói xấu Giai Giai tỷ tỷ, em không nói gì cả."

Cố Viên Viên trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Tần Mỹ Mỹ đang bán đứng mình.

"Không phải sao? Tớ không hề nói gì cả mà." Tần Mỹ Mỹ vừa uỷ khuất khóc lớn, hết sức uỷ mị.

Cố Viên Viên chợt hiểu, tình bạn trong giới giải trí hoá ra lại mong manh đến như vậy, cô vì bất bình cho Tần Mỹ Mỹ, mỗi khi cô ta bị Giai Mộng Kỳ cướp mất vai diễn hoặc chịu chút uỷ khuất luôn tìm cô khóc lóc kể lể, khiến cô căm ghét Giai Mộng Kỳ, nhưng đến lúc này thì phủi sạch mọi thứ, giống như không chút quan hệ nào với cô ta.

Tần Mỹ Mỹ sợ Khương Tình không tin, còn đưa tay chỉ về phía Hạ Nhi đang ngồi một góc, thút thít nhỏ giọng nói:

"Khương Tổng không tin có thể hỏi nữ nhân đó. Từ đầu đến cuối chỉ có Cố Viên Viên nói xấu chị Giai Mộng Kỳ, em thật sự còn khuyên nhủ cô ta đừng nói nữa."

Ánh mắt nâu sẫm lạnh lẽo hướng tới bóng lưng Hạ Nhi đang ngồi.

Hạ Nhi vô cùng tức giận, cho dù cô muốn điềm đạm an tĩnh cũng trở nên nóng nảy bởi đám người vô liêm sỉ này, cô ngồi đây không hề có một xu liên quan đến bọn họ, cô chỉ muốn được thư thái ngắm cảnh một lúc.

Là nhân sinh của cô không tốt sao? Ruồi bọ khắp nơi cứ bu chặt bám riết không buông như vậy?

Hạ Nhi siết chặt bàn tay, không nhanh không chậm đứng dậy —— thản nhiên xem tất cả những người đang nhìn về phía cô chỉ là không khí.

Nhiều nhất là cái không khí này làm người ta cực độ chán ghét.

Hàn Tịch đứng bên cạnh nhìn thấy sự chán ghét tràn ngập trong mắt của cô.

Ngay lập tức kéo ghế ra, tay đeo găng trắng muốt điều chỉnh một chút, giống như chờ đợi cô ra mệnh lệnh.

Hạ Nhi chạm tay vào con dao và thìa bạc trên bàn, giọng nói cợt nhả đầy trào phúng vang lên:

"Một đám các người xem đây là nhà mình sao? Tuỳ tiện diễn tuồng cho người khác xem. Còn muốn kéo bổn tiểu thư vào trò hề của các người."

Hạ Nhi dứt lời liền cầm lấy con dao trên bàn, một lực đạo kinh người giống như có vật nhọn xé gió phóng ra, con dao xuyên thẳng qua bình thuỷ tinh trang trí gần đó, vừa nhanh vừa chuẩn, ngay lập tức vang lên tiếng vỡ loảng xoảng chói tai, con dao cắm phập vào kệ tủ, sâu hơn ba phân.

Tần Mỹ Mỹ sắc mặt tím ngắt, con dao kia phóng ra ngay trước mắt cô ta.

Tần Mỹ Mỹ còn cảm nhận được khí lạnh khi con dao đó xé gió mà đến, chỉ cần cô ta hơi động một chút, nhất định sẽ trúng cổ họng không chút nghi ngờ.

Tần Mỹ Mỹ sợ đến run rẩy hai chân, ngã quỵ xuống sàn.

Mọi người trong nhà hàng đang ăn uống gần khu vực đó lập tức lâm vào hoảng loạn, sợ hãi bỏ chạy.

Đám người còn lại bị doạ đến sắc mặt tái mét, thân thể không tự chủ được lùi về sau.

Cao Vỹ Quang vừa nghe thấy giọng nói kia, giống như cực độ kinh hãi, không tự chủ được bước tới.

Hạ Nhi từ từ xoay người lại, khuôn mặt xuất hiện rõ ràng trước đám người, nở một nụ cười khiến muôn hoa bung nở, cô gái tuyệt sắc mỹ lệ —— đôi con ngươi hổ phách sạch sẽ trong suốt tựa như hai viên đá quý rực rỡ, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.

"Muốn diễn thì cứ diễn tiếp đi. Ta không rảnh để đùa giỡn với các người."

Khác hẳn với vẻ đẹp thánh khiết và nụ cười rạng rỡ đó, giọng nói lại âm hàn rét lạnh đến cực điểm.

Cao Vỹ Quang vừa trông thấy rõ khuôn mặt kia, giống như được xác định, ngay lập tức dừng lại bước chân, ngây ngốc nhìn Hạ Nhi không thể nói nổi một lời, hai tay run rẩy mất khống chế, trái tim đập loạn trong lồng ngực đến phát đau.

Hạnh Nhân nhìn thấy Hạ Nhi, lập tức nhớ đến nữ nhân giống như bóng ma bao phủ đè ép cô ta không thể ngóc nổi đầu lên, là nữ nhân khiến Cao Vỹ Quang yêu đến mức bất chấp tất cả, vì nữ nhân đó mà chưa từng liếc mắt nhìn cô ta lấy một lần.

Hạnh Nhân khiếp đảm đến mức lùi về sau mấy bước, giống như nhìn thấy quỷ, cực kì sợ hãi, sắc mặt tái mét không còn một giọt máu.

"Hạ... Hạ..."

Khương Tình vô cùng lãnh đạm, không hề có phản ứng, thậm chí còn giống như không hề quen biết. Ánh mắt nâu sẫm âm u liếc tới con dao đang cắm sâu trên kệ tủ, lại không tiếng động hạ tầm mắt nhìn mảnh thuỷ tinh vỡ nát trên sàn.

Hạ Nhi cười lạnh, chậm rãi bước tới đám người, mái tóc nâu dài buông xoã bao phủ lấy thân hình gợi cảm xinh đẹp, làn váy trắng thuần mỏng nhẹ bay phấp phới tựa như tiên nữ.

Hạ Nhi dừng trước mặt Giai Mộng Kỳ đang nhìn cô đến ngây ngốc.

Khóe miệng của cô cong lên một nụ cười trào phúng.

"Cô là Giai Mộng Kỳ?"

Giai Mộng Kỳ hơi cứng đơ người lại, đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên thần sắc kinh diễm, giọng nói mơ hồ có chút đáng thương, nở một nụ cười trống rỗng:

"Đúng vậy."

Hạ Nhi cười rộ lên, toàn bộ ánh sáng chiếu lên tấm cửa kính giống như hội tụ cả vào nụ cười đó, rực rỡ chói mắt, tuỳ ý lại vô cùng tà mị.

"Xinh đẹp lắm! Rất đẹp đôi."

Hạ Nhi không hề che giấu khen một câu, rõ ràng là nói với Giai Mộng Kỳ, lại như nói cho nữ nhân nào đó nghe, lời nói vừa dứt liền xoay người lướt qua không chút do dự.

Nụ cười trên môi Giai Mộng Kỳ chợt cứng ngắc.

Giây phút Hạ Nhi vừa lướt qua, ngay lập tức bàn tay Khương Tình đưa ra nắm lấy tay cô giữ lại.

Hạ Nhi không chút lưu tình vung mạnh tay ra tránh thoát, lùi về sau nhìn Khương Tình đầy cảnh cáo, ánh mắt hổ phách sắc bén lại lạnh lẽo tựa băng tuyết.

Tay Khương Tình bị hất mạnh ra, hơi sửng sốt nhìn Hạ Nhi, lại bắt gặp trong đôi mắt ấy chứa toàn bộ đều là trào phúng cùng chán ghét.

Khương Tình cúi đầu cười khẽ, giọng nói ôn nhuận lành lạnh vang lên:

"Cô lại làm vỡ đồ. Phải bồi thường."

Hạ Nhi nghe thấy liền bật cười, không chút để ý dứt khoát xoay người rời đi.

Khương Tình hơi cúi đầu nhìn vào tay mình, bàn tay đeo găng trắng hơi run khẽ.

Hàn Tịch dừng lại trước mặt Khương Tình, đôi mắt nâu nhàn nhạt vô cảm hơi hạ tầm mắt liếc nhìn bàn tay nữ nhân đối diện đang run nhẹ kia, ấm giọng cười một tiếng:

"Khương gia chủ! Việc bồi thường tôi sẽ giải quyết. Xin cô yên tâm."

Tóc dài màu đen rủ xuống bên cần cổ tuyết trắng, Khương Tình kéo gần khoảng cách với Hàn Tịch, từ từ ngước mắt lên, trong đôi mắt nâu sẫm mang đậm ý cười, giọng trầm thấp lành lạnh:

"Bồi thường nổi sao?"

Hàn Tịch thản nhiên mở miệng:

"Chỉ là một..."

Khương Tình bật cười, tiếng cười ôn nhuận cắt ngang cả lời sắp thốt ra của Hàn Tịch, giọng nói băng lãnh giống như sương tuyết nhỏ nhẹ vang lên:

"Cô ấy đập nát chính là trái tim tôi. Cô nói xem —— bồi thường nổi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.