Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 133: Chương 133: Đền bù




Gió biển nhu nhu thổi, cửa sổ không đóng kín để lộ một khe hở, rèm cửa tung bay.

Trên biển xa xa tựa hồ có thể nghe thấy sóng biển đập ầm ầm vào thân thuyền.

"Hạ tiểu thư."

Hàn Tịch trên tay là một đĩa bánh ngọt tinh xảo khéo léo, cẩn thận đặt xuống bàn ăn trước mặt cô.

Hạ Nhi nhìn ra ngoài cửa, từ cửa sổ sát đất to lớn nhìn ra ngoài, gió thổi hiu hiu trên biển, tầm nhìn bao la, biển xanh cuồn cuộn vỗ vào mỏm đá, bóng cây dừa xòe ra trên bãi cát trắng rất thoải mái.

Đây là khách sạn Victoria.

Tòa nhà màu trắng cao chót vót như một quái thú to lớn bị phong ấn trên hòn đảo rộng lớn, bốn bề đều là biển xanh.

Hạ Nhi khẽ híp đôi mắt dài kiều mị, lười biếng chống tay lên bàn, tựa cằm lên tay, đón ánh nắng chiều tà cuối cùng đang dần dần tắt đi, nở một nụ cười sáng rỡ, trầm giọng nói:

"Sở hữu hòn đảo này cũng thật tốt, sau khi chết có thể chôn ở đây. Vô cùng yên tĩnh thanh thản."

Hàn Tịch hơi nâng mí mắt, giống như đã quá quen với cách nói chuyện không chút để ý của Hạ Nhi, chỉ cười nhàn nhạt mở miệng:

"Hạ tiểu thư! Cô đến đây để tham dự buổi tiệc Nam Cung đại thế gia, không phải đến để tìm chỗ chôn huyệt mộ."

Hạ Nhi bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.

"Tại sao bà ấy bắt buộc tôi phải đến dự buổi tiệc này chứ? Phiền chết đi được."

Hàn Tịch tao nhã bước tới, bàn tay đưa ra cầm lấy ly trà đã nguội trước mặt Hạ Nhi, một người hầu ngay lập tức bước tới nhận lấy.

Hàn Tịch thay nước trà nóng hơn, vừa rót trà vào tách vừa thấp giọng:

"Nam Cung gia là thân thích bên ngoại tộc của Trầm gia, việc đến dự lễ mừng thọ của Nam Cung lão gia là việc đương nhiên, với lại buổi tiệc này toàn bộ thế gia lớn đều đến, bà ấy muốn các đại thế gia biết cô là người thừa kế của Trầm gia."

Hạ Nhi liếc mắt, thấp giọng nói:

"Hàn Tịch! Tôi họ Hạ."

Hàn Tịch cười khẽ một tiếng, trong đôi mắt nâu nhạt không có chút sắc thái, nhìn thế giới bên ngoài một cách vô cảm, cung kính lạnh giọng:

"Hạ tiểu thư! Tôi không quên điều đó. Nhưng cô vẫn là người thừa kế của Trầm gia. Còn Hạ gia — cô quên rằng việc Hạ tiểu thư mất tích đã truyền ra khắp các đại thế gia hay sao? Tôi không ngăn cản quyết định của cô nếu muốn quay lại thân phận Hạ tiểu thư. Cô tới đây — dùng thân phận Trầm tiểu thư hay Hạ tiểu thư đều được. Nhưng nếu cô dùng thân phận Hạ tiểu thư. Tôi chỉ nhắc nhở một câu. Dung Lạc —— sẽ đến tìm cô nhanh hơn thôi."

Hạ Nhi hít sâu một hơi, nhíu mày suy nghĩ rồi chán nản ôm đầu.

"Vẫn là Trầm Sở Hạ đi. Tôi chưa sẵn sàng đối mặt với tên khốn kiếp Dung Lạc kia."

Hàn Tịch cười khẽ, cúi đầu không nói nữa.

Cốc Cốc ——

Người hầu ở cửa thấy Hàn Tịch gật nhẹ đầu liền mở cửa ra.

Một hàng người đem một đống lễ phục và trang sức vào.

Hạ Nhi hơi đảo mắt nhìn qua một lượt, tuỳ tiện chỉ tay vào một bộ lễ phục màu xanh nhạt.

Hàn Tịch ra hiệu cho đám người hầu thu dọn đồ cất vào, nhỏ giọng cúi đầu nói:

"Trầm tiểu thư! Nếu cô có việc thì gọi tôi."

Hạ Nhi nghe nữ nhân nào đó ngay lập tức đổi luôn cách xưng hô với mình, trầm mặc một lúc rồi gật nhẹ đầu.

Hàn Tịch kính cẩn cúi người, sau đó tao nhã chậm rãi đi ra ngoài.

Hạ Nhi nhìn Hàn Tịch vừa rời đi, hừ lạnh một tiếng.

Nhìn cảnh vật bên ngoài đang dần dần tối xuống, hoàng hôn rực rỡ dần dần bị bóng đêm bao phủ.

Cô chậm rãi đứng dậy, trong lòng tâm tình không thoải mái, muốn ra ngoài một chút.

Hạ Nhi đi tới cửa liền do dự có nên gọi Hàn Tịch theo cùng không, suy nghĩ một lúc liền dứt khoát đẩy cửa một mình đi ra ngoài.

Đèn thủy tinh treo trên trần nhà chiếu sáng lên mặt sàn trắng như tuyết, chiếu qua trước mắt cô một một khoảng trống vắng lặng trên hành lang dài lạnh lẽo.

Hạ Nhi đi dạo một lúc, lại nghe thấy tiếng bước chân hướng về phía cô, đang từ chỗ ngoặt hành lang đi tới.

Hạ Nhi hơi trầm mặc, nhìn thấy bên cạnh có một căn phòng, hơi lưỡng lự một chút, tay đưa lên đẩy nhẹ cửa, cửa phòng không hề khoá.

Hạ Nhi không muốn đụng mặt, nghĩ rằng chắc đây là một phòng trống, nếu có người sao lại để cửa mở như thế.

Cô lập tức chen người chui vào trong.

Một lúc lâu sau ——

Tiếng nói cùng tiếng bước chân của mấy người bên ngoài nhỏ dần rồi mất hút.

Hạ Nhi thở ra một tiếng, mò mẫm muốn tìm chốt cửa hay công tắc đèn gì đó, căn phòng quá tối, cô tìm mãi cũng không thấy, lại vô ý đụng phải một chiếc bình thuỷ tinh trên kệ.

Choang!!!

Trong bóng tối tĩnh mịch tiếng thuỷ tinh bị vỡ phá lệ chói tai.

Hạ Nhi hít sâu một hơi, sợ mình không cẩn thận đạp phải miểng thuỷ tinh, tay nhỏ lần mò men theo kệ tủ tìm đường ra khỏi phòng, nhưng mắt nhìn trong bóng tối của cô quá kém, phải mất hơn năm phút mới mò được tới gần cánh cửa, còn va phải không ít đồ.

Hạ Nhi cố gắng cẩn thận hơn, chậm rãi từ tốn men theo vách tường.

"Làm vỡ đồ rồi. Muốn đi như vậy sao?"

Giọng nói lành lạnh phía sau cô vang lên.

Hạ Nhi hơi sửng sốt, phát hiện ra trong phòng có người, còn là nữ nhân. Tầm mắt Hạ Nhi lướt qua hướng giọng nói vừa phát ra.

"Xin lỗi. Tôi không cố ý. Mạo phạm cô rồi."

Cô biết mình tự ý xông vào phòng người khác, còn làm vỡ đồ như thế là không đúng, giọng trở nên càng mềm nhẹ hơn:

"Tôi đền bù cho cô. Được không?"

Trong bóng tối tĩnh mịch, tiếng cười trầm thấp từ tính vang lên, vô cùng chọc người ngứa ngáy.

Hạ Nhi lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi càng lúc càng gần, giọng nói nữ nhân lạnh lẽo như sương tuyết:

"Đền thế nào?"

Hạ Nhi hơi sửng sốt, mùi hương như lan như sương đột ngột xộc tới chóp mũi cô. Ý thức của cô hỗn độn vài giây, rồi lý trí mới chậm rãi trở về.

"Cô muốn bao nhiêu?"

Giọng cô rất nhẹ, lại hơi run run, yếu ớt đến nỗi giống như lập tức sẽ bị bóp vỡ, có chút cực lực kiềm nén cái gì đó.

Hơi thở ấm áp thoang thoảng thả nhẹ trên đỉnh đầu cô, trong bóng tối yên tĩnh, phá lệ ái muội lại chọc người cực hạn.

Nữ nhân đối diện duỗi tay ra, đầu ngón tay trơn nhẵn vuốt nhẹ một bên sườn mặt của cô, lòng bàn tay toả ra hơi nóng, nhiệt độ trực tiếp chạm lên da thịt dường như có thể làm bỏng Hạ Nhi.

Má cô nóng lên, vội vàng lùi lại.

Cảm giác mềm mại giống như bị lông vũ phẩy nhẹ, khiến người ta chỉ muốn đắm chìm vào.

Giữa hai người yên tĩnh mấy giây, trong đó chỉ còn dư lại vài tiếng gió, tiếng của sóng biển đang vỗ, đêm tối yên tĩnh tốt đẹp, ánh trăng trên bầu trời sáng như mặt nước.

Hạ Nhi nín thở, hai cánh tay đang buông lõng hơi cứng lại, bàn tay nắm chặt làn váy xanh nhạt mỏng manh, cố gắng khắc chế trái tim đang điên cuồng đập loạn trong lồng ngực.

Mùi hương nhàn nhạt như sương sớm hoà quyện vào chút ngọt ngào toả ra trên người Hạ Nhi, toàn thân cô run rẩy, dán sát lưng vào cánh cửa, tay run run chạm phải một vật thể lạnh ngắt.

Hạ Nhi bừng tỉnh, hơi cúi đầu, nắm lấy chốt cửa mình vừa chạm vào, muốn lập tức mở cửa ra bỏ chạy.

"Em muốn đền bù bằng tiền sao?"

Giống như phát giác ra ý định bỏ trốn của cô, giọng nói trầm thấp thanh thúy như tiếng chuông gió vang lên.

Hạ Nhi khẽ siết chặt đầu ngón tay, lui nửa bước, hé mở đôi môi đỏ mọng, nhưng một lúc lâu vẫn không thể nói một chữ ra khỏi miệng.

Nửa bước cô lùi lại bị nữ nhân đối diện dễ dàng kéo trở về số không.

Mùi hương như lan như sương càng lúc càng đậm ——

Cảm giác vô lực lại phức tạp khó tả dâng lên từ đáy lòng Hạ Nhi.

Một lúc sau, cô mới cắm chặt móng tay, làm cho lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn để gọi lí trí của mình trở về.

"Ừ! Cô muốn bao nhiêu?"

Nữ nhân cười khẽ, trong đêm tối âm u lạnh lẽo, tiếng cười ôn nhuận như tiếng chuông bạc êm tai, giọng nói nhàn nhạt không nhanh không chậm:

"Tôi không thiếu tiền."

Hạ Nhi tay phải nắm chặt chốt cửa, dứt khoát xoay một cái.

"Muốn bồi thường tôi?" Giọng nói đúng lúc vang lên.

Hạ Nhi ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách hơi kinh hoảng.

Chỉ thấy nữ nhân đối diện cười khẽ một tiếng, thanh âm từ tính lại trầm thấp, vô hạn quyến rũ:

"Được thôi! Đổi cách khác đi."

Một bàn tay ấm áp mềm mại chuẩn xác giữ lấy tay Hạ Nhi đang nắm chốt cửa, nữ nhân đối diện áp tới, không chút báo trước cúi đầu hôn xuống.

Thân thể Hạ Nhi run lên, đôi mắt hổ phách mở to tràn ngập sợ hãi.

Mùi hương như lan như sương xộc vào mũi, hai cánh môi bị ép phải hé mở ra.

Hạ Nhi cuốn quýt, muốn nghiêng đầu né tránh, tay nữ nhân kia lại đưa lên giữ lấy sau gáy cô, vô cùng tàn bạo cướp đoạt tách răng môi cô ra, đầu lưỡi nóng kinh người chui vào.

"Ưm... Không..."

Hạ Nhi vùng vẫy, cố gắng tránh thoát khỏi nữ nhân sức lực kinh người kia.

Nữ nhân đó lại nhất quyết không buông tha, hôn đến điên cuồng bạo ngược, giống như muốn cắn xé cô, nuốt chửng cô vào bụng.

Hơi thở lành lạnh lan toả khắp nơi, đầu lưỡi ẩm ướt liên tục càn quấy bên trong khoang miệng, giống như muốn hút tất cả dưỡng khí còn sót lại trong miệng cô, đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa cuốn lấy chiếc lưỡi đang kinh hoảng của cô, trằn trọc mút.

Hạ Nhi hít thở không thông, bị nụ hôn cuồng nhiệt đó làm cho mềm nhũn, thân thể không tự chủ được run rẩy liên hồi, cô cố gắng dùng hết sức lực giật mạnh tay ra khỏi chốt cửa, tránh thoát bàn tay đang đè chặt tay cô, ngay lập tức dùng sức đẩy mạnh nữ nhân đối diện ra.

Ba năm qua cô rèn luyện sức khoẻ cũng coi như là đủ tốt, đẩy một cái là dùng hết sức lực.

Ngay lập tức nữ nhân kia liền lùi về sau.

Hạ Nhi thở hổn hển, từng ngụm từng ngụm lấy lại dưỡng khí.

"Thế nào? Nụ hôn tuyệt chứ?" Giọng nói lành lạnh lại xen lẫn tiếng cười ôn nhuận khàn khàn.

Hạ Nhi nghe thấy, không nói hai lời mở chốt cửa lao ra ngoài.

Ánh đèn màu vàng bên ngoài hành lang rọi xuống đường cong mềm mại của cô gái đang chạy trối chết, ẩn ẩn hiện hiện, cảnh tượng trước mắt như tách khỏi âm thanh xung quanh, yên tĩnh tốt đẹp.

Mãi đến khi cánh cửa từ từ khép lại, toàn bộ chìm trong màn đêm yên tĩnh, nữ nhân kia mới đưa tay lên chạm vào công tắt đèn, dáng người cao gầy lãnh đạm của nữ nhân hiện ra.

Mặt sàn bên chân là một cảnh hỗn độn.

Nữ nhân giương mắt nhìn về phía cửa, lại cúi đầu nhìn những mảnh thuỷ tinh vương vãi trên sàn nhà, một cảm xúc phức tạp lướt qua đáy mắt.

Đôi mắt nâu sẫm ấy hiện rõ ba phần sắc dục, bảy phần tình, ánh mắt hơi sáng lên, giống như đất trời vào xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc, từng điểm sáng nhỏ xuất hiện làm đôi mắt vốn dĩ không chút độ ấm trở nên rực rỡ, trên vầng trán trắng nõn thấm một tầng mồ hôi mỏng, sự lý trí thường ngày tan biến đi không còn chút nào.

Đứng tại chỗ một lúc lâu, từ trong túi nữ nhân lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

[Khương Tổng!]

"Tại sao không báo cho tôi? Cô ấy — đã trở về?"

[....]

——

______

Hạ Nhi không còn tâm tình mà đi dạo nữa, lập tức chạy về hướng phòng mình.

Vừa tới trước cửa liền thấy Hàn Tịch đang đứng đợi.

"Trầm tiểu thư."

Giọng Hàn Tịch lành lạnh.

Hạ Nhi hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, cười khẽ thấp giọng nói:

"Tôi chỉ đi dạo một chút, đừng lo lắng như vậy."

Hàn Tịch nhìn đầu tóc Hạ Nhi rối tung, đôi mắt hổ phách vẫn còn một chút hoảng loạn, lại không hề vạch trần cô, ưu nhã mở cửa cho cô bước vào.

Hàn Tịch nhỏ giọng nói:

"Trầm tiểu thư! Cô phải nghỉ ngơi sớm. Tối mai lúc bảy giờ, tiệc sẽ bắt đầu. Tôi đã chuẩn bị nước nóng cùng tinh dầu cho cô."

Hạ Nhi gật nhẹ đầu, không nói hai lời đi thẳng tới phòng tắm.

Hơi nước trong phòng bốc lên, mùi hương dịu ngọt lan toả.

Hàn Tịch nhẹ tay đóng cửa lại.

Hạ Nhi chậm rãi cởi chiếc váy mỏng nhẹ trên người, bước chân vào bồn tắm.

Độ ấm của nước cực kì dễ chịu.

Cô nằm trong bồn tắm nhắm mắt lại, ngón tay trắng nõn trơn bóng đưa lên chạm khẽ vào môi mình, giọng thì thào như có như không:

"Là... Khương Tình..."

Hơi co hai chân lại, vòng tay ôm lấy đầu gối, Hạ Nhi thấp giọng nỉ non:

"Tại sao?"

——

Hạ Nhi ngủ thiếp đi trong phòng tắm.

Hàn Tịch đứng bên ngoài không thấy động tĩnh liền gõ cửa.

"Trầm tiểu thư!! Cô ổn chứ?"

Hạ Nhi ngủ rất say, không nghe thấy.

Hàn Tịch hơi lo lắng, mở cửa phòng tắm bước vào.

Ánh mắt nâu nhạt liếc tới ly rượu vang đã cạn ở bên cạnh bồn tắm, nữ nhân nào đó lại say sưa ngủ. Khuôn mặt nhỏ áp lên cánh tay trắng nõn ẩm ướt, hai gò má hơi ửng đỏ.

"Bình thường đâu uống nhiều như vậy." Hàn Tịch lẩm bẩm, đi nhanh tới trước mặt cô nàng nào đó.

Hàn Tịch vươn tay lấy khăn tắm, hơi xoay mặt đi dùng khăn tắm cuộn Hạ Nhi lại, khom người bế bổng cô lên.

Hạ Nhi vẫn ngủ ngon lành, vô cùng ngoan ngoãn.

Hàn Tịch hơi lắc đầu, nhấc chân bước ra khỏi phòng tắm, hướng về phía phòng ngủ.

Sau khi đặt Hạ Nhi nằm xuống, đắp chăn gọn gàng cho cô, Hàn Tịch ngồi bên mép giường trầm mặc.

Nhìn dung nhan ngủ say đến không biết gì kia.

Hàn Tịch hơi cúi đầu cười một tiếng, thanh âm đè nén đến thấp nhất:

"Hạ Nhi! Tôi..."

Hàn Tịch nói dở lại dừng, bật cười khe khẽ, đứng dậy đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.