CHƯƠNG 16: BẠI LỘ
Edit: Koliz
Quay người rời đi, Hạ Tuyền hồn nhiên không biết có người mắt thấy tất cả những việc này, tim như bị dao cắt. La Thụ Hâm không ngừng tự an ủi, đây là ảo giác, kỳ thực giữa bọn họ chỉ là bạn bè thôi, không phải chính mình đã sớm điều tra rõ ràng sao? Thế nhưng trò chuyện vui vẻ, cử chỉ thân mật nhìn thấy vừa nãy…
Vì sao lại như vậy? La Thụ Hâm rũ mí mắt xuống, nếu như… nếu như cô gái kia biến mất… Vậy… vậy… Tiểu Tuyền có phải là sẽ…
Không, không đúng… Nếu làm thế… Vậy, vậy nhất định sẽ bị ghét bỏ…
Mạnh mẽ tỉnh táo lại, La Thụ Hâm vì chính ý nghĩ vừa nãy của mình mà cảm thấy khiếp sợ.
Khẽ cười khổ. Xem đi, tôi đã trở nên khó coi như vậy, chẳng trách cậu chưa từng ngó qua tôi…
Tâm tình La Thụ Hâm sa sút xuống, anh móc ví tiền, mở ra. Nếu như Hạ Tuyền ở đây, nhất định hắn sẽ biết, đây là hắn hồi vừa mới vào đại học, còn toát ra vẻ trẻ con.
La Thụ Hâm khẽ vuốt khuôn mặt tươi cười trong bức ảnh như trân bảo, ngẩng đầu lên lại tràn đầy ý chí chiến đấu sục sôi, không, anh chắc chắn sẽ không cứ thế mà từ bỏ.
Mà nhân vật chính trong bức ảnh đang chui trong ổ chăn ngủ khò khò, hoàn toàn không biết mình bị giám đốc của mình theo dõi.
Mà phương pháp La Thụ Hâm có thể nghĩ tới chính là, vì việc tư mà làm điều trái phép (tuẫn tư uẩn pháp). Nhưng còn chưa đợi anh thực hiện, đã xảy ra một việc khiến cho anh không ứng phó kịp.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, Hạ Tuyền tiếp tục đưa bữa ăn khuya cho La Thụ Hâm, La Thụ Hâm cũng sa vào khoảng thời gian ở chung nho nhỏ mỗi ngày cùng Hạ Tuyền. Phải biết dù rằng bọn họ sống trong cùng một mái nhà, dưới tình huống Hạ Tuyền gần như cả ngày trốn trong phòng của mình, cơ hội như vậy, đối với La Thụ Hâm mà nói là vô cùng trân quý.
Rất nhanh, nửa tháng cứ như vậy trôi qua. Hạ Tuyền mỗi ngày theo quy củ đi làm, nhìn quyển lịch trên bàn, hắn đột nhiên nhớ tới, đã nhiều tháng trôi qua như vậy, khu nhà trọ cho nhân viên của công ty cũng nên gần xong rồi đi.
Đã chuẩn bị tốt cho tình hình bên dưới, Hạ Tuyền chống mặt nhìn về phía màn hình, tuy rằng rất không bỏ được tay nghề của giám đốc…
Hắn quay đầu sang phía người bên cạnh đang lợi dụng giờ làm việc lén lút chơi game, “Chu Trạch, nhà trọ công ty cấp cho nhân viên đến bao giờ thì sửa xong?”
“Hả?” Chu Trạch ngẩng đầu kỳ quái liếc mắt nhìn Hạ Tuyền một cái đồng thời quét mắt một vòng cực nhanh, phát hiện không có chuyện gì thì tiếp tục động tác trên tay, miệng còn không quên trả lời câu hỏi của Hạ Tuyền, “Nhà trọ nào cơ? Công ty chúng ta không bao ở mà.”
“Không bao ở?” Hạ Tuyền cau mày.
“Đúng thế. Cậu nghe được tin tức này từ đâu?” Chu Trạch bán đứng cấp trên của mình ngon ơ.
Hạ Tuyền nhìn về phía phòng làm việc của La Thụ Hâm, ánh mắt lóe lên tia sáng mờ mịt, một loại phẫn nộ do bị lừa dối tự nhiên mà sinh ra.
Lừa dối, hắn ghét nhất là lừa dối, thật khiến người ta thất vọng… Không quản La Thụ Hâm có giải thích thế nào, hắn nghĩ hắn cũng sẽ không tiếp tục cùng sống dưới một mái hiên với đối phương nữa…
La Thụ Hâm là cấp trên của hắn, hơn nữa luôn đối xử với hắn rất tốt, ở công ty hắn cũng không tiện trực tiếp đẩy cửa đi vào chất vấn, chỉ là hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra, đối phương vậy mà lại lừa hắn, còn lừa gạt một phát mấy tháng liền, điều này khiến cho Hạ Tuyền đã từng bị lừa, thật sự rất bất mãn…
Chỉ là tỉ mỉ ngẫm lại, đối phương ngoại trừ việc này ra, vẫn luôn rất chiếu cố hắn… Trọng điểm là, thức ăn thật sự rất hợp khẩu vị hắn, ở cũng thư thái…
Tâm tư Hạ Tuyền bắt đầu nghiêng về một bên, nếu như lời giải thích này có thể khiến hắn tiếp thu được, cũng không phải không thể tha thứ… Nắm lấy tâm một người, đầu tiên phải bắt được dạ dày hắn. Hiển nhiên, La Thụ Hâm đã làm cực kỳ chính xác.
Đương nhiên, cớ bản là với vấn đề lừa dối, Hạ Tuyền tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua điểm mấu chốt của mình như vậy.
Hạ Tuyền đi tới đi lui trong phòng khách, thời gian giữa nhấc và đặt bước chậm rì rì, trông như mình đang tản bộ ở sân sau, rất nhàn nhã, giống như kỳ thực cũng không quá quan tâm tới chuyện này, chỉ là lông mày hơi nhíu lại đã để lộ việc kỳ thực hắn vẫn là rất lưu ý chuyện ấy.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phòng của La Thụ Hâm ở tầng hai, phảng phất như được dẫn dắt, hắn thuận theo cầu thang đi lên từng bước một, đứng ở trước cửa, hắn nhớ tới một lần thật lâu trước kia, hắn bởi vì vấn đề công việc mà gõ vang cánh cửa này, bên trong một lúc lâu mới mở cửa, đồng thời sau khi ra ngoài La Thụ Hâm dùng động tác cực nhanh đóng cánh cửa này lại.
Khi đó hắn cảm thấy, cái này là riêng tư của từng người, hắn cũng không phải người có tâm tư hiếu kỳ quá mạnh, cho nên không để ý. Nhưng hiện tại Hạ Tuyền lại có một loại trực giác mãnh liệt, cảm thấy được khẳng định trong này có thứ gì đó liên quan tới mình.
Tay đặt ở tay cầm, hơi sử dụng lực, “ken két” một tiếng, Hạ Tuyền trong nháy mắt trợn to hai mắt…
Cửa không có khóa!!!
Chậm rãi đẩy ra, lúc này tim Hạ Tuyền đập cực nhanh, phía sau cửa là thứ gì đây?
Thây khô nằm ở trên giường? Bộ phận cơ thể ngâm trong formalin*? Hay là người mới chết?…
(*: Dung dịch chứa ~40% HCHO, dùng để ướp xác.)
Hắn giật giật khóe miệng, quả nhiên gần đây đọc hơi nhiều tiểu thuyết trinh thám rồi…
Hắn không sợ, chẳng qua là cảm thấy có chút kích thích, không do dự nữa, mãnh liệt dùng sức, tay cũng thuận thế thoát khỏi tay nắm, cánh cửa mở ra về phía trong kèm theo một tiếng phản đối lớn.
“Không!”
La Thụ Hâm trợn to hai mắt, nhìn người đứng ở trước cửa, linh hồn trong nháy mắt như bị rút khỏi thể xác…
Anh cho là anh kêu lớn đến tê tâm phế liệt; anh cho là ngày đó sẽ đến rất chậm; anh cho là anh và Hạ Tuyền có thể cứ ở bên cạnh nhau như vậy rất lâu, mãi đến một ngày Hạ Tuyền bị anh làm cho cảm động, tiếp thu tình cảm của anh… Sau đó cứ như vậy hạnh phúc…
Có thể tất cả những thứ này, xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến anh cho rằng, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nhưng thực tế tàn khốc đặt ngay trước mặt, khiến anh tổn thương, trái tim bị đâm đau nhói…
Ngón tay không thể khống chế không ngừng run rẩy, cũng không chịu đựng nổi trọng lượng túi đồ, rớt xuống đất, đồ ăn rơi đầy trên đất…
Hạ Tuyền cứng người, đồng tử khuếch đại lộ rõ những thứ kia khiến hắn giật mình với… khó mà tin nổi tới cỡ nào… Đối với hắn mà nói, việc này đại khái so với ướp xác còn đáng sợ hơn.
Phía sau cửa là cái gì chứ? Không phải là…
Không phải là cả căn phòng đầy ảnh chụp sao…
Không phải những bức ảnh này đều chụp một nhân vật sao…
Không phải không phải nhân vật đó chính là mình sao…
Hạ Tuyền rất bình tĩnh, quay đầu lại nhìn về phía người khởi xướng trong phòng khách, hắn nghĩ hắn đã không cần giải thích gì cả.
Nhìn về phía La Thụ Hâm, hai con mắt thâm thúy phảng phất như tiến sâu vào nội tâm La Thụ Hâm, lần đầu tiên La Thụ Hâm cảm nhận được cảm giác ngột ngạt sâu sắc, anh há hốc mồm, lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào…
Anh sốt ruột, anh hoảng loạn… Nhưng anh không thể dùng sức, anh không biết nên nói gì cả, bởi vì sự thật chính là như vậy…
“Công ty căn bản không hề cấp nhà trọ cho nhân viên, đúng không?” Giọng nói Hạ Tuyền êm dịu, nhìn thẳng vào hai mắt La Thụ Hâm mà hỏi, ngữ khí không mang theo bất kỳ tâm tình gì.
“…” La Thụ Hâm gian nan gật đầu, rõ ràng không có khởi binh vấn tội, tại sao… tâm lại đau đến thắt lại…
Hạ Tuyền không nhìn anh nữa, xuống tầng đi về căn phòng hắn vẫn luôn ở, lôi chiếc vali ra một mạch nhét đồ đạc vào, may là đồ của hắn không nhiều, một cái vali cộng thêm một cái ba lô là vừa vặn.
La Thụ Hâm yên lặng theo hắn vào phòng, nhìn thấy hắn thu thập hành lý, gấp đến độ không biết nên làm thế nào cho phải, Hạ Tuyền đang dùng loại phương thức dứt khoát này từ chối anh, anh hiểu!
Thế nhưng anh lại không muốn… La Thụ Hâm đứng ở trong phòng không biết làm sao, anh không dám lấy hợp đồng uy hiếp Hạ Tuyền, anh không dám cưỡng chế bắt Hạ Tuyền lưu lại, vào giờ phút này anh thậm chí không dám nói chuyện với hắn… Mắt thấy đối phương lấy xuống chiếc áo cuối cùng trong tủ đang định cho vào trong vali, thì cái gì cũng không lo đến nữa, vươn tay kéo một góc áo sơ mi đáng thương kia…
“…” Hạ Tuyền mặt than nhìn anh.
La Thụ Hâm cúi đầu cụp mắt, chỉ dám nhìn chằm chằm hai cổ tay đang nắm lấy góc áo sơ mi của chính mình, không dám nhìn tay chủ sở hữu.
“Buông tay.”
La Thụ Hâm chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, đáng thương nhìn ngóng, toàn thân không ngừng lan truyền ra tín hiệu “Không cần đi”, trên đầu lại càng kiên định lắc lắc đầu, tay cũng túm càng chặt.
Hạ Tuyền dùng sức kéo kéo tay, kéo không được, bị giữ chặt chẽ, nếu kéo tiếp đoán chừng sẽ rách… Nhìn thấy La Thụ Hâm chỉ hơi nhíu mày, tâm lý không hề bị lay động, hắn cười cười, “Không muốn cũng được.”
Theo lời nói buông tay, La Thụ Hâm sững sờ, nhìn áo sơ mi cầm trên tay , cúi đầu…
Anh làm hắn tức giận rồi…
Thời gian cùng không gian ngưng tụ lại, cử động của Hạ Tuyền khiến tim La Thụ Hâm mỗi một phút giây đều chịu dày vò —— sợ sệt, bất an, hoảng hốt, thống khổ…
“Tôi thích cậu…” La Thụ Hâm hé miệng, âm thanh trầm thấp khó mà nghe thấy được, chỉ có mình anh nghe thấy, câu nói này phảng phất cho anh thêm dũng khí, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyền.
“Tôi thích cậu!”
Tôi là thích! Muốn cùng một chỗ với cậu! Dù thế nào cũng không có biện pháp từ bỏ cậu đâu! Nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận cậu, cho dù là cách lừa dôi cực đoan nhất, tôi cũng muốn ở bên cạnh cậu!
“Cho tôi một cơ hội được không?”
Anh nhìn chằm chằm hai mắt Hạ Tuyền, đáy mắt xẹt qua một tia ước ao, vô luận là dạng cảm xúc gì, anh cũng không muốn bỏ qua, thế nhưng rất nhanh, anh phải thất vọng, trong mắt Hạ Tuyền không chút gợn sóng.
Bị một người con trai thổ lộ, Hạ Tuyền không nói ra được là cảm giác gì, trong kiếp trước, cũng không phải chưa từng thấy con trai yêu nhau. Rất nhiều lúc, tình yêu của bọn họ so với người bình thường còn chấp nhất hơn nhiều.
La Thụ Hâm thật sự nên cảm thấy mừng cho chính mình. Bây giờ Hạ Tuyền là Hạ Tuyền của năm năm sau, cho nên hắn mới không hô to La Thụ Hâm là tên biến thái, mà vào lúc phát hiện tình huống trong phòng còn có thể xử sự bình tĩnh như vậy.
“Xin lỗi.”
Bị từ chối như trong dự liệu, không phải đã sớm dự liệu trước rồi sao? Chỉ là…
La Thụ Hâm kéo khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ thảm đạm, chỉ là tôi thích cậu, thích đến mức có thể không để ý liệu cậu có thích tôi hay không…
Hạ Tuyền nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng đối phương, trong lòng cũng cảm giác khó chịu, không dừng lại thêm nữa. Lẳng lặng quay người cầm lấy hành lý đã thu thập xong, đi ra ngoài cửa, bóng lưng xoay người rời đi không hề mang theo một chút do dự.
Một cánh cửa, hai thế giới, Hạ Tuyền không nhìn thấy người bên trong cánh cửa tản ra tuyệt vọng, bi thương… Cuốn sạch toàn bộ không gian…
Có đôi khi khiến thế giới của một người sụp đổ, chỉ cần một câu nói.
Đứng ở ven đường, Hạ Tuyền bất đắc dĩ thở dài, thầm nói: Không nghĩ tới mình còn có thể gặp phải chuyện như vậy… Song đã nói rõ ràng tới thế, với tính cách của người kia hẳn là sẽ không quá dây dưa mới là đúng.
“Chẳng qua lại phải đi tìm phòng.” Thanh niên kéo vali hành lý đi ven đường tự lẩm bẩm.
Một cơn gió thổi qua, mang đi tiếng còn trong miệng thanh niên, hắn nhìn về phía hàng cây ven đường đã bắt đầu mọc cành lá mới …
Thời gian trôi qua thật nhanh nha.
Một chiếc xe taxi dừng ở bên người Hạ Tuyền, tài xế từ cửa sổ xe thò đầu ra, “Lại gặp cậu rồi, định đi công tác à?”
Ông chú đua xe? Hạ Tuyền ngạc nhiên, có nhưng lúc duyên phận giữa người với người, thực sự kỳ diệu mà!
“Ông chú, chú biết có chỗ nào đang cho thuê không? Tôi không khéo thất nghiệp rồi…”
“Hầy, cái này xem như cậu hỏi đúng người rồi, muốn loại nào? Tiền thuê, hoàn cảnh? Chú đều rõ như lòng bàn tay…”
“Vậy thì chỗ không dễ bị người ta tìm được đi…” Hạ Tuyền cười đùa.
…
——o0o——
Mọi người cũng thấy được rõ ràng dạo này tốc độ edit khá chậm đúng không Tối nay tớ post thông báo, nhớ đọc nhé >..<
Hạ Tuyền sống lại – Chương 17