Hạ Tuyền Sống Lại

Chương 15: Chương 15: Leo Núi




CHƯƠNG 15: LEO NÚI

Edit: Koliz

Vì vậy khi tới đích đến, La Thụ Hâm còn đang phiêu phiêu thoáng qua, chỉ biết nhìn mặt Hạ Tuyền ngẩn người, mãi đến tận lúc Hạ Tuyền nói chuyện với anh, anh vẫn như trước không phản ứng lại.

“Giám đốc, bao giờ thì xe anh sửa xong? Anh không phải chỉ một chiếc xe đi?” Hạ Tuyền một bên khóa kĩ xe, mở miệng, hắn chủ yếu cảm thấy được, một đại giám đốc, âu phục giày da ngồi ở phía sau xe điện, thật sự có chút mất hình tượng.

Chờ khóa kỹ rồi ngẩng đầu, phát hiện người lúc thường nghiêm túc thận trọng, hiếm thấy đang sững sờ, bộ dáng ngây ngốc nhìn mình, trong đầu Hạ Tuyền vô thức nhớ tới con chó lớn ôn thuần, có chút đáng yêu.

Hạ Tuyền cười cười, lại không biết hắn không cười thì tốt, cười lên khiến cho tư duy của La Thụ Hâm càng thêm tung bay, là điều gì khiến người trước mắt vui vẻ đến vậy? Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy nụ cười như thế.

Hạ Tuyền ngược lại có chút ngạc nhiên giám đốc của mình còn đứng đó làm gì, có điều so vơi cứ đi sâu thêm nữa vào cõi thần tiên như vậy, hắn tỏ ý càng muốn về nhà đi tắm, vì vậy vỗ xuống vai La Thụ Hâm, cười nói: “Giám đốc, đến nhà rồi.”

“Hả, à.” Khi đại giám đốc La khi phản ứng lại, lại một lần nữa có ý muốn độn thổ, quá vô dụng, sao lại thất thần lâu đến vậy trước mặt A Tuyền chứ! Hiển nhiên, thời khắc này trong lòng La Thụ Hâm là cực độ tan vỡ.

Rửa mặt xong, mới vừa nằm ở trên giường không lâu, thì nhận được điện thoại từ Trần Vạn Văn, Hạ Tuyền nhíu mày, “Có việc khởi bẩm, vô sự bãi triều.”

“Tiểu Hạ Tử hôm nay khôn khéo như vậy, liền ở lại đây đi, trẫm sủng hạnh ngươi.” Trần Vạn Văn ở đầu bên kia điện thoại cười hì hì.

Hạ Tuyền vừa mới tắm xong lười biếng, chỉ nở nụ cười, “Có chuyện?”

“Ngày mai thời gian đẹp nha, đi leo núi đi.”

“Leo núi?” Hạ Tuyền mở ra loa ngoài vứt điện thoại một bên, ở trên giường bắt đầu hít đất, “Nói đi, thằng nhãi cậu đã làm chuyện gì khiến cô chú tức giận hả?”

Trần Vạn Văn khó chịu, “Nhiều chuyện, tôi tình cảm hẹn cậu leo núi là bởi vì cái này?” Tuy là thật.

“Tám chín phần mười đi.” Biết rõ cậu ta, Hạ Tuyền không có áp lực gì. Trần Vạn Văn buồn bực, “Vậy cuối cùng cậu có đi hay không?”

“Đi, tại sao không đi, thời gian đẹp mà.” Hạ Tuyền tắt loa ngoài, mở cửa phòng đi về hướng nhà bếp, nghe giọng nói ngập tràn sức sống trong điện thoại, tâm lý tràn đầy vui mừng, “Vậy gặp ở chỗ cũ.”

“Gặp ở chỗ cũ.”

Hạ Tuyền rót một cốc nước ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy La Thụ Hâm cũng ở phòng khách, gật gật đầu với anh, “Giám đốc còn chưa ngủ “

“Còn chưa, A Tuyền, ngày mai cậu, đi chơi sao?” La Thụ Hâm đẩy đẩy kính mắt trên mũi, biết mình căng thẳng sẽ nói lắp, đặc biệt là lúc đối mặt với Hạ Tuyền, cho nên anh chỉ có thể nói từng từ từng từ, như vậy dù sao cũng còn hơn nói lắp hảo đi, nh nghĩ.

Hạ Tuyền gật đầu, “Đúng vậy, đi leo núi cùng người bạn.”

La Thụ Hâm vừa định nói tiếp, điện thoại di động trên bàn vang lên, anh liếc nhìn di động lại nhìn về phía Hạ Tuyền, dường như đang làm khó dễ. Hạ Tuyền tưởng là cuộc điện thoại quan trọng thức thời nói, “Giám đốc, vậy tôi đi nghỉ trước.”

La Thụ Hâm trong lòng vươn tay Nhĩ Khang, không, đừng đi, không phải ý này mà!!

Tay Nhĩ Khang

Nhưng mà chỗ Hạ Tuyền đứng cách căn phòng hắn đang ở có ba, bốn bước chân, gần như xoay người một cái là có thể đến rồi. Vì vậy La Thụ Hâm chỉ có thể đối diện với cánh cửa phòng đóng chặt âm thầm tức giận, qua việc vừa rồi, anh thật sự không có can đảm đi gõ cửa nói, ngày mai tôi cũng có thời gian, có thể cùng đi với các cậu.

Leo núi phải vội, đây là điều dễ biết, cũng là thói quen của đại đa số người. Nhưng Hạ Tuyền bị Trần Vạn Văn gọi tới đánh thức lúc mới năm giờ, điều này làm cho Hạ Tuyền rất muốn đánh bay cậu ta.

Thế nhưng tỉnh thì đã tỉnh rồi, chỉ có thể thức dậy.

Leo núi, tự nhiên không thể đi leo mấy ngọn núi quá hoang vu chưa được khai quá, mà là leo loại núi đã khai hoang qua tương đương với vùng phong cảnh kia. Lúc Hạ Tuyền đi đến dưới chân ngọn núi, Trần Vạn Văn đã ở chỗ đó chờ.

Tới nơi mới nhìn thấy có cả Phương Mẫn, còn có một người đàn ông nhìn vô cùng ôn văn nhĩ nhã đứng bên cạnh Phương Mẫn, Hạ Tuyền chào hỏi, “Chị cũng tới leo núi à, tôi cứ cho là luật sư đều rất bận rộn.”

“Luật sư cũng là người mà, cũng muốn buông lỏng một chút thôi.” Phương Mẫn cười nói, “Đúng rồi, vị này là đồng nghiệp của tôi, Lý Hải Giang, vừa mới về nước không lâu, có thể nói là người vô cùng lợi hại đấy. Đây là một đàn em tôi rất thưởng thức, Hạ Tuyền.” Đồng thời, giới thiệu Hạ Tuyền với đối phương.

“Xin chào luật sư Lý, hoan nghênh về nước, rất hân hạnh được biết anh.” Hạ Tuyền rất lịch sự đưa tay ra.

“Tôi cũng vậy, xin chiếu cố nhiều hơn.” Lý Hải Giang đồng dạng đưa tay ra nắm.

“Này, cô kia, sao cô không giới thiệu với tôi hả.” Trần Vạn Văn khó chịu, này đều chuyện gì a, hắn đều đứng ở chỗ này lâu như vậy rồi, làm sao mỗi người cũng làm hắn trong suốt. Phương Mẫn liếc cậu ta một cái, thuận miệng nói, “Người không quá quan trọng có cái gì tốt mà giới thiệu.”

“Cô!!”

“Được rồi được rôi, chúng ta bắt đầu đi, người còn trẻ thì phải nhiều vận động một chút.” Phương Mẫn không nhìn Trần Vạn Văn nói, bắt chuyện với hai người bọn Hạ Tuyền, dẫn đầu đi tiên phong phía trước.

Trần Vạn Văn đuổi theo, “Ồn ào vô lý như thế, họ Phương, chẳng trách cô không ai muốn!”

“Thiết, bà đây là không chấp nhận, người theo đuổi tôi thậm chí có thể vòng quanh ngọn núi này vài vòng. Tôi thấy không có gái là cậu mới đúng…”

“… Ai nói không có, ngày mai anh đây xem cô có còn tin hay không!!…”



Lý Hải Giang đi sau lưng kinh ngạc nhìn bọn họ, nhìn về phía Hạ Tuyền bên cạnh, đối phương phát hiện tầm mắt của anh ta, nhún nhún vai tỏ vẻ nhìn mãi thành quen.

Lý Hải Giang hỏi, “Bọn họ vẫn luôn là như vậy sao?”

“Cho dù tôi đã biết bọn họ rất lâu, bọn họ vẫn luôn như vậy.” Hạ Tuyền cười trả lời.

“Thực sự hiếm thấy được một mặt sinh động như vậy của luật sư Phương đấy.” Lý Hải Giang sờ sờ cằm, suy tư. Hạ Tuyền nghe vậy sững sờ, nhìn về hai bóng người đang bắt chẹt nhau phía trước, lần đầu tiên cảm thấy có vẻ như mình đã quên mất cái gì…

“Đàn chị Phương, lúc thường rất… trầm lặng?”

“Cũng không tính, nhưng rất hiếm thấy cô ấy vui vẻ như vậy.” Lý Hải Giang cười nói, “Trừ phi hoàn thành một vụ án vô cùng lớn.”

Vừa nghe Lý Hải Giang nói vậy, Hạ Tuyền cũng nhớ lại những việc thời đại học. Phương Mẫn là đàn chị của hắn và Trần Vạn Văn, bọn họ gặp nhau từ lúc nào, Hạ Tuyền không biết. Sau khi hắn biết đến, hai người kia đã vô cùng không hợp. Có thể nói là như nước với lửa, như nước với lửa. Thật ra chỉ là Trần Vạn Văn đơn phương không ưa Phương Mẫn, nguyên nhân trong đó, ngay cả Hạ Tuyền cũng không rõ ràng lắm.

Phương Mẫn rất có tài ăn nói, Hạ Tuyền từng thấy cô theo người tranh luận, có thể khiến người nói hậm hực rời đi, mà lúc cô tranh cãi với Trần Vạn Văn, quả thực giống như là đùa với mèo, căn bản hoàn toàn không định áp chế Trần Vạn Văn.

Nghĩ như vậy, lại càng khiến người ta hoài nghi, thời gian sau đó, Hạ Tuyền bắt đầu quan sát hai người bọn họ, cái này quả thực là không nhìn không biết, vừa nhìn lập tức giật mình.

Hoàn toàn là cố tình tình chàng ý thiếp nha, Hạ Tuyền cảm thấy được người anh em của hắn thật sự quá thất bại. Phương Mẫn hiển nhiên là thích Trần Vạn Văn, mà Trần Vạn Văn… Hạ Tuyền nhìn kỹ một chút, đoán chừng cậu ta cũng thích, chỉ là cậu ta hoàn toàn không biết được trái tim mình.

Có câu lời nói là tốt đẹp nhất, trên thế giới này, chỉ có yêu và ho khan là không cách nào che giấu nổi. Ngôn ngữ cử chỉ của Phương Mẫn kỳ thực đều tiết lộ tâm tình, chính mình ngây ngẩn là được người khác gợi ý mới nhìn rõ, Hạ Tuyền đỡ trán, quả nhiên là bởi vì con trai tương đối trì độn trong quan hệ tình cảm sao?

Xem ra hắn phải gợi ý với người anh em đầu thiếu dây này của hắn, Hạ Tuyền hiển nhiên không hề cảm thấy chính mình cũng là cái người cần được gợi ý.

Núi không quá cao, mấy người cũng không phải thể chất quá kém, không tốn bao nhiêu lâu đã đến đỉnh núi. Mấy người đều ra một ít mồ hôi nên cảm thấy khát nước, Hạ Tuyền cầm một bình nước đưa cho Trần Vạn Văn.

Nước còn lạnh, Trần Vạn Văn uống một ngụm lớn, than dài một hơi, “Sảng*!”

(* : ‘sảng’ trong ‘sảng khoái’)

“Tại sao đột nhiên lại đi leo núi?” Trần Vạn Văn mỗi lần có việc buồn bực đều sẽ lôi kéo hắn đi leo núi, thói quen này của cậu ta vẫn chưa từng thay đổi, cũng không biết đời trước sau khi bọn họ cãi nhau, là ai leo núi với cậu ta. Hạ Tuyền đảo qua Phương Mẫn đang ngắm nhìn phong cảnh cách đó không xa, là cô ấy sao?

Nói đến cái này, Trần Vạn Văn ôm chặt lấy Hạ Tuyền, “Tiểu Hạ Tử, mẫu hậu đại nhân muốn bức trẫm đi xem mắt!!”

“Ừm.” Hạ Tuyền rất tán thành gật gật đầu, hời hợt bổ dao, “Cũng đến lúc rồi.”

“Cái gì mà đến lúc cơ ? Là lúc nào? Trẫm còn trẻ!” Trần Vạn Văn rất vô tội nha, cậu ta năm nay mới 24 mà, còn cách kết hôn tận mười vạn tám ngàn dặm mà.

Hạ Tuyền đẩy cậu ta từ trên người ra, ghét bỏ nói: “Cho cậu đi xem mắt, cũng không bắt cậu kết hôn, cậu gào thét cái cọng lông.”

Trần Vạn Văn ngẩn người, đột nhiên nhảy lên, “Đúng vậy, cũng không phải kết hôn. Ha ha ha, Tiểu Hạ Tử, ngươi thực sự là phúc tinh trẫm mà. Sao trẫm lại không nghĩ tới vụ này chứ.”

Trần Vạn Văn nghiêm trang gật đầu, sao cậu lại không nghĩ tới phương diện này nhỉ? Không nghĩ tới việc khiến mình xoắn xuýt một đêm, đã bị một câu của Hạ Tuyền tháo gỡ.

“Hiện tại đã biết người với người chênh lệch ở đâu chưa?” Hạ Tuyền thu hồi tầm mắt phóng ra xa, giống như bố thí liếc nhìn Trần Vạn Văn, xem bộ dạng chân chó kia của đối phương.

Hạ Tuyền tỏ vẻ ngoại trừ rất ghét bỏ ra thì vẫn là rất ghét bỏ.

Bởi Hạ Tuyền dùng một câu nói tháo gỡ điểm xoắn xuýt trong tâm lý Trần Vạn Văn, bởi vậy khi xuống núi tâm tình cậu ta cực kỳ tốt, ngay cả Phương Mẫn nói cậu ta cười đến ngu si, cậu ta cũng vui vẻ tiếp nhận.

Phương Mẫn lái xe tới, cho nên lúc về, bọn Hạ Tuyền ngồi nhờ xe về. Trần Vạn Văn và Lý Hải Giang đã tới nhà xuống xe trước, Hạ Tuyền là chỗ cuối cùng.

Phương Mẫn hỏi hiện tại Hạ Tuyền đang ở đâu, địa chỉ mà Hạ Tuyền báo khiến Phương Mẫn rất kinh ngạc.

“Đừng ngạc nhiên, tôi bây giờ là ở tạm nhà cấp trên, chờ ký túc xá công ty xây xong xong, sẽ sớm dời đi.” Hạ Tuyền giải thích.

Phương Mẫn nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, “Vị cấp trên này thật hào phóng, tiểu khu này không phải là người nào muốn là có thể đi vào ở đâu.”

Hạ Tuyền cười không nói, nhớ tới nguyên nhân mà La Thụ Hâm nói, lắc đầu một cái không nghĩ nhiều nữa, cảm thấy bản thân là không cần vì một đời trước bất hạnh mà mất đi tín nhiệm với người khác mới phải.

Lúc xuống xe, giọng điệu Hạ Tuyền rất bình tĩnh, “Đàn chị Phương, chị thích thằng nhóc Vạn Văn kia đi.”

“Bị cậu nhìn ra rồi.” Phương Mẫn sửng sốt một chút, vén lọn tóc rối trên mặt, cũng không che giấu mà thoải mái thừa nhận.

“Vậy đàn chị tính lúc nào thổ lộ?” Đối với chuyện này, Hạ Tuyền mong chờ được trông thấy.

“Tại sao tôi lại phải nói hả.” Nói đến cái này, Phương Mẫn liền cảm thấy có chút tức giận.

Lần này Hạ Tuyền có chút dở khóc dở cười, hai người này, một hoàn toàn không biết chuyện, một thì hoàn toàn thông suốt không thích ra mặt, xem ra việc này không thành công nhanh như vậy rồi.

“Tôi thấy thằng nhóc kia hoàn toàn không biết tâm ý của đàn chị đâu.” Hạ Tuyền ăn ngay nói thật, nhìn thấy Phương Mẫn một mặt phiền muộn, nói tiếp, “Hơn nữa, cô chú đã bắt đầu để Vạn Văn đi làm quen.”

Hạ Tuyền vừa nói như thế, Phương Mẫn đầu tiên là biểu hiện tức giận, nhưng không bao lâu sau tỉnh táo lại, dù sao cũng là luật sư, “Thằng nhóc, tinh ranh đấy, còn dùng phép khích tướng với chị.”

“Không dám.” Hạ Tuyền cười híp mắt, lại không có một chút ý định phản bác nào.

“Nguỵ biện.” Phương Mẫn gõ đầu hắn, trong mắt không hề có ý trách cứ gì, “Tôi suy nghĩ đã.”

“Vậy là tốt, có điều gì tôi có thể giúp một tay, đừng khách khí.” Hạ Tuyền biết, có thể khiến đối phương lui đến bước này đã rất khá, còn cái khác, tùy duyên đi.

“Biết rồi, vậy tôi về trước.” Phương Mẫn lắc đầu một cái, không nói gì thêm nữa.

Hạ Tuyền vẫy vẫy tay, nhìn chiếc xe biến mất trong tầm mắt mới đi lên tầng, sắc trời còn sớm… Còn có thể ngủ tiếp một giấc, mệt chết rồi…

——o0o——

Tác giả có lời muốn nói:

Xuẩn Thất thật sự là không biết vì sao lại viết một chương này, chỉ là vô cùng yêu thích nhân vật Phương Mẫn này, trong lòng tôi cô ấy là cô gái cực kỳ chính trực, có tình có nghĩa, vì bạn bè mà giúp bạn không tiếc cả mạng sống… Nhưng mà tôi phát hiện tôi viết hoàn toàn không ra hình dạng, quả nhiên là hành văn quá cặn bã, O__O “…

Bất quá viết thì đã viết, mọi người đành ủy khuất xem một chút đi…

——o0o——

Hự hự, hôm nay 98 bắt đầu thi rồi ;v; mọi người cố lên, hết một ngày rồi, còn ba ngày nữa thôi ♥

Hạ Tuyền sống lại – Chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.