Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 10: Q.1 - Chương 10: Đánh lén






Sở Vân Thăng hưng phấn không thể ngủ được, rốt cục hắn không cần chờ đến hai năm mới có thể tiến vào cảnh giới Nhị Nguyên Thiên, hiện tại mục tiêu của hắn chính là giết chết ít nhất 243 đầu Xích Giáp Trùng!

Hắn phải ra khỏi phòng, chủ động đi vào bóng tối, tìm kiếm những đầu Xích Giáp Trùng kia, sau đó giết chết nó, hấp thu nguyên khí!

Trang bị tốt một tấm Nhiếp Nguyên nguyên phù, một tay cầm súng, một tay tháo cung nõ cùng tiễn chỉ ra, sau đó liền chuẩn bị một thanh trường kiếm tốt, phong ấn nguyên phù trên thần binh, làm vũ khí chiến đấu cận thân.

Mặt khác Sở Vân Thăng không yên tâm nên chế thêm một tấm nguyên phù tăng cường thể năng cùng phòng ngự lục giáp, chuẩn bị xong những thứ này, đã là vài ngày sau.

Nếu muốn tìm đến Xích Giáp Trùng cũng không khó, tiếng kêu thảm thiết từ đằng xa làm người ta hồi hộp thường xuyên truyền đến, cùng với thanh âm súng pháo mãnh liệt của quân đội, không có chỗ nào mà không tồn tại Xích Giáp Trùng.

Lấy năng lực bây giờ của Sở Vân Thăng, tốt nhất là đánh lén những đầu Xích Giáp Trùng kia, nếu như xuất hiện một đoàn trùng tử mà nói..., hắn chỉ có thể chạy trối chết!

Hắn bỏ đi ý nghĩ muốn đến chỗ giao phong của quân đội và trùng tử để chiếm tiện nghi, những nơi đó có từng đoàn trùng tử nên cũng rất nguy hiểm, hắn nghĩ đến chuyện lợi dụng nguyên phù để hấp thu nguyên khí của trùng tử đối với loài người mà nói là tương đối quỷ dị, hắn không muốn như Băng Quyền Nam bị quân đội mang đi điều tra.

Hiện tại mục tiêu của hắn chính là một hai đầu Xích Giáp Trùng hành động một mình, ngay cả ba con hắn cũng không biết mình có thể đối kháng được hay không, nếu như lục giáp nguyên phù ngăn cản không nổi công kích mãnh liệt của Xích Giáp Trùng, cùng với cái loại chất bọt có thể ăn mòn kinh khủng này..., đến lúc đó hắn hối hận cũng không kịp.

Mười mấy ngày nay, những người khác trên lầu đều trải qua cuộc sống tĩnh mịch, thức ăn càng ngày càng ít, khiến cho mọi người bắt đầu nghị luận rút khỏi đây, hay là thủ vững đến lúc quân đội khống chế đựoc thành thị, vì vậy thường xuyên có những cuộc tranh luận ầm ĩ.

Lúc này Sở Vân Thăng đã đi ra tiểu khu, làm cho rất nhiều người khẽ thở dài, nhưng mà cũng không có người đến hỏi tới, những ngày qua rất nhiều người chịu không được len lén đi ra ngoài muốn thử chút vận khí, kiếm chút thức ăn, nhưng phần lớn người sau khi rời khỏi đây cũng không trở lại nữa, Sở Vân Thăng cũng bị bọn họ quy về dạng người đi tìm cái chết.

Hắn tìm một góc hẻo lánh, từ trong Vật Nạp Nguyên Phù lấy ra xe máy của thời đại dưong quang, nhãn hiệu loại xe này rất lớn, để sau này tìm linh kiện thay thế dễ dàng hơn.

Đội nón an toàn và dụng cụ nhìn trong đêm mua được với giá rất cao vào, Sở Vân Thăng nhấn ga, tựa hồ có chút phong cách hướng tới nơi có thanh âm thảm thiết.

Bóng tối bao phủ xuống thành, thành thị đã hoàn toàn không còn xa hoa truỵ lạc phồn vinh như ngày xưa, thỉnh thoảng có ánh đèn xe, giống như Tử Thành trong địa ngục vậy, bốn phía yên tĩnh, nhà cao tầng đen nhánh cũng giống như những con quái vật ăn thịt người….

Lúc Sở Vân Thăng chạy tới địa điểm phát ra tiếng kêu, chỉ phát hiện ra nửa đoạn thi thể không đầu, nằm ở gần cột điện không xa phía trước, huyết thủy cùng nội tạng chảy ra trên đất, làm cho người ta buồn nôn.

Xích Giáp Trùng hẳn là không đi xa, hắn thu hồi xe máy, cầm cung nỏ trong tay, dựa vào vách tường rồi lẻn đi hướng khác.

Dụng cụ nhìn trong đêm này được buôn lậu từ nước ngoài vào nên giá cả rất cao, tính năng của sản phẩm cũng tốt, loại sản phẩm này ở quốc nội thuộc về sản phẩm bị quản chế, khống chế vô cùng nghiêm khắc.

Vì muốn thích nghi với bóng tối, hắn còn trang bị một cái đèn phóng tia hồng ngoại, bởi vì trùng tử có vòng bảo hộ ngoài thân, thân thể sẽ không hoàn toàn phóng xạ ra hồng ngoại, phải dựa vào ánh sáng nhạt phản xạ ra xung quanh mới có thể phát hiện bọn chúng, nhưng mà nếu như ở nơi hoàn toàn tối, phải chủ động có dụng cụ phóng ra tia hồng ngoại mới phát hiện trùng tử được.

Chuyển quá một góc tường, lại chuyển quá một góc tường nữa, thỉnh thoảng gặp được vài người, nhưng một con Xích Giáp Trùng cũng không gặp đựơc, Sở Vân Thăng phỏng chừng hiện tại, hắn là người duy nhất trên cái thế giới này hy vọng có thể gặp được trùng tử!

Lúc hắn chuẩn bị rời đi, một tiếng thét chói tai từ một tòa nhà cao tầng đối diện truyền đến, sau đó nghe đến một trận huyên náo, những tiếng gào kinh hoàng, trong lòng Sở Vân Thăng vừa động, vội vàng ẩn núp, loáng thoáng nhìn thấy trên cửa sổ lầu hai có một cái lỗ thủng to, tình huống bên trong không rõ ràng lắm, nhưng mà từ tia hồng ngoại có thể thấy bóng mấy người đung đưa, bởi vì vách tường ngăn cản, nên không thấy rõ ràng lắm.

Tinh thần Sở Vân Thăng ngưng tụ, dựa vào thể năng được cải tạo bởi lục giáp nguyên phù , hắn dựa vào tường bò từ từ lên trên lầu hai, chui đầu vào.

Dọc theo đường đi hắn rất cẩn thận, bởi vì có quá nhiều vách tường ngăn cản, hắn không biết rốt cuộc có mấy con trùng tử, phải phòng ngừa có gì xuất hiện ngoài ý muốn.

Tiếng thét liên tiếp vang lên, thậm chí mang theo cả tiếng khóc, ở trong đêm tối u tối, có vẻ hết sức chói tói!

Sở Vân Thăng theo thanh âm bò đến tầng năm, lúc này hắn đã có thể thấy rõ ràng, ước chừng sáu người cùng một con Xích Giáp Trùng, trên mặt đất có hai ba cỗ thi thể, Xích Giáp Trùng đại khái cũng không vội giết sạch những người này, đoán chừng nó đã xem những người này là con mồi đã chết, nên không nhanh không chậm mà hấp thực một bộ não người.

Mấy người bị ép vào trong góc tường, cuốn rúc vào nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu sợ hãi và tuyệt vọng, Sở Vân Thăng dùng dụng cụ nhìn xuyên thấu qua vách tường nên không rõ lắm, nhưng mà Sở Vân Thăng tuyệt đối tin rằng, vẻ mặt những người này nhất định giống như vẻ mặt lần đầu tiên mà mình đối mặt trùng tử, đều tràn đầy kinh hoảng.

Xích Giáp Trùng bỏ người đã bị hút khô xuống, ánh mắt không chút kiêng kỵ quét tới quét lui trên thân thể sáu người, tựa hồ là đang chọn xem não người nào ngon hơn.

Trong nháy mắt sáu người này cũng hiểu được mưu đồ của Xích Giáp Trùng, cả tập thể đều dừng tiếng kêu sợ hãi lại, người nào cũng không muốn chết trước, vạn nhất cái con súc sinh này ăn no, có lẽ sẽ bỏ đi cũng không chừng.

Ánh mắt tham lam của Xích Giáp Trùng rất nhanh đình chỉ ở trên một cô gái có diện mạo thanh tú, cô gái bị nhìn thấy này nhất thời như xuống địa ngục, tuyệt vọng, sợ, hồi hộp…., nàng khóc ôm cánh tay một người nam nhân trung niên, lớn tiếng nói: "Không, không nên là tôi, không nên là tôi! ..."

Vẻ mặt những người chung quanh vừa đồng tình vừa cảm thấy may mắn không phải là mình. Vẻ mặt họ rất mâu thuẫn và phức tạp.

Ánh mắt nàng xuất ra một tia hi vọng cuối cùng nhìn nam nhân trung niên kia, nam nhân kia từng cho nàng rất nhiều lời thề non hẹn biển, mắt nam nhân kia liền tránh né, thậm chí người nam nhân này còn dùng sức đem cánh tay mang hoài bão của nàng đẩy ra!

Nàng tuyệt vọng, khoảnh khắc đó nàng rốt cuộc đã giác ngộ, thậm chí tâm nàng như chết rồi.

Con trùng tử bò tới, nàng nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên nàng phát hiện mình bị đụng vào, một thân ảnh bao phủ nàng ở phía sau, nàng mở mắt nhìn, là một nam hài trẻ tuổi, nam hài này từng nói thích nàng, cũng từng bị nàng lạnh lùng cự tuyệt, lúc này quay đầu hướng về phía nàng khẽ cười một tiếng, nụ cười dưới ánh đèn pin yếu ớt, lộ ra vẻ thê lương động lòng người!

Nước mắt lẳng lặng rớt xuống trên khuôn mặt tinh xảo của nàng, trời đất dường như ngừng lại vào giờ khắc này.

Nhưng trùng tử cũng không có ngừng lại, đối với hành động của người này, nó cũng không thèm để ý chút nào, đã có người nguyện ý lên trước đi tìm cái chết, nó cũng sẽ cấp cho hắn.

Nam hài kiên quyết nhìn cái miệng máu đầy tinh hồng của nó đang tiến tới gần, hắn nắm thật chặt tay của cô gái, tử vong gần trong gang tấc.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn người nam nhân trẻ tuổi này, có cảm động, có cảm thấy hắn ngu, nhưng mà không ngoại lệ họ đều cho rằng nam hài này chắc chắn sẽ chết!

Nhưng làm mọi người ngạc nhiên là miệng con Xích Giáp Trùng cũng không cắn xuống, nó mang theo một tia kinh hoảng xoay người qua chỗ khác, ngay sau đó, là một mủi tên nhọn mang hàn khí kinh người xuyên phá vòng phòng hộ của Xích Giáp Trùng, mãnh liệt cắm vào sâu trong thân thể nó!

Xích Giáp Trùng cơ hồ chưa kịp hét thảm ra một tiếng, lập tức bị băng khí vây quanh, con Xích Giáp Trùng liền trở thành tượng đá!

Hết thảy đều đột nhiên như vậy, quỷ dị như vậy! Thậm chí đầu Xích Giáp Trùng kia vẫn còn duy trì tư thế xoay người lại!

Sáu người, trong khoảng thời gian ngắn cơ hồ toàn bộ đều tự hỏi! Một màn này đã hoàn toàn vượt xa phạm vi lý giải của họ!

Theo hướng mũi tên kia, một người mặc áo khoác ngoài màu xám tro, đầu đội nón an toàn, cầm trong tay một cây cung nỏ, một nam nhân cổ quái, đây là đánh giá của bọn hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.