Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 11: Q.1 - Chương 11: Xen vào việc của người khác






Người này chính là người đánh lén Xích Giáp Trùng, Sở Vân Thăng, hắn thành công tập kích một con trùng tử khinh địch, mà hiện tại hắn buồn là nên làm như thế nào trước mắt sáu người này, chẳng lẽ đem đầu Xích Giáp Trùng bị đóng băng kia giết chết, sau đó lại dùng nguyên phù hấp thu nguyên khí, mới vừa rồi vạn bất đắc dĩ mới phải bắn hàn băng tiễn ra, hắn không muốn bại lộ năng lực của mình quá nhiều.

Đóng băng không có nghĩa là giết chết, Xích Giáp Trùng có thể giãy ra ngoài, cho nên thời gian cấp bách, sáu người kia không nói lời nào, Sở Vân Thăng không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói trước: "Khụ, khụ, tôi nghĩ các ngươi đã tạm thời an toàn, có thể đi ra ngoài địa phương này hay không, để cho tôi xử lý con trùng tử này!"

Khi hắn lên tiếng nhắc nhở, mọi người mới phản ứng từ trong khiếp sợ, bọn họ đã được cứu rồi! Tâm tình lập tức tuôn ra, mừng như điên, ôm nhau, thấp giọng khóc ròng nói: "Chúng ta, chúng ta không chết!"

Hoàn toàn phát tiết, mới vừa rồi sắp chết mang đến cho họ một tâm tình tuyệt vọng.

Thấy vậy, Sở Vân Thăng phải lần nữa cắt đứt bọn họ, gấp gáp nói: "Dừng một chút, dừng một chút! Nếu như các ngươi không có chuyện gì nói, có thể đi ra ngoài không, tôi cần xử lý con trùng tử này một chút!"

Nam hài trẻ tuổi nghe rõ ràng lời nói của Sở Vân Thăng..., kéo mọi người lại, nhìn Sở Vân Thăng, trùng tử kia không phải là đã bị ngươi giết chết ư, còn phải xử lý cái gì?

Điều này cũng không thể trách bọn họ, chính Sở Vân Thăng lần đầu tiên đóng băng Xích Giáp Trùng, cũng không ngờ rằng Xích Giáp Trùng lại ương ngạnh không chết, lúc ấy phải bắn một mủi tên nữa mới giải quyết vấn đề.

Nhìn vẻ mặt mọi người không giải thích được đang nhìn mình, Sở Vân Thăng phải chỉ vào Xích Giáp Trùng đang đóng băng, giải thích: "Con trùng tử này còn chưa chết..."

Ai ngờ đến, hắn mới nói được một nửa, mọi người tựa như nổ tung, trốn sang một bên, cách khá xa, vừa rồi một nữ nhân lớn gan chuẩn bị sờ Xích Giáp Trùng một chút, trực tiếp bị làm cho sợ đến đặt mông ngồi dưới đất, lăn một vòng trốn qua một bên.

Sở Vân Thăng hoàn toàn có thể hiểu sự kinh hoảng của bọn họ, thời điểm mình chưa chế ra nguyên phù, đầu Xích Giáp Trùng kia đuổi theo cô gái mặc áo trắng làm hắn rất sợ hãi, hiện tại những người này cũng như vậy.

"Các ngươi yên tâm, hiện tại không có việc gì, tôi cần chỗ để hoàn toàn giải quyết nó!" Sở Vân Thăng trấn an nói, suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: "Quá trình tương đối máu tanh, cho nên cần các ngươi phối hợp, đi ra bên ngoài chờ một chút."

Mọi người thấy vậy, vội vàng đáp ứng, mặc dù Sở Vân Thăng nói hiện tại không có việc gì, nhưng mà bọn hắn vẫn không dám ở chung một phòng với con Xích Giáp Trùng còn sống, nếu không cần bọn họ ở đây, vậy bọn họ đi ra bên ngoài là lựa chọn tốt nhất.

"Tôi có thể lưu lại không?" Nam hài trẻ tuổi khẩn trương hỏi.

Sở Vân Thăng nhướng mày, tình huống vừa rồi, mặc dù chỉ có ánh đèn pin mờ nhạt, nhưng đại khái hắn vẫn thấy được một chút, hắn cũng rất bội phục người nam hài trẻ tuổi dũng cảm này, nhưng mà chỉ là bội phục mà thôi, hắn không muốn chia xẻ bí mật của mình với người lạ một chút nào.

"Không được! Toàn bộ đi ra ngoài!" Sở Vân Thăng quả quyết cự tuyệt nói.

Nam hài không cách nào thấy nhìn thấy vẻ mặt được chụp bởi nón an toàn của Sở Thăng Vân, nhưng mà giọng nói của đối phương lạnh như băng, làm cho hắn không dám có bất mãn, liền thất vọng theo sát mọi người rời khỏi phòng.

Sở Vân Thăng lập tức đóng cửa, nhìn về phía trước bằng dụng cụ nhìn trong đêm, dụng cụ này là đời thứ tư, không cần ánh sáng mạnh, chỉ bằng vào ánh sáng nhạt của đèn pin, cũng có thể thấy được những tình huống phía trước.

Dưới ánh đèn pin, hắn đã hoàn toàn có thể giải quyết đầu Xích Giáp Trùng trước mặt.

Sử dụng Vật Nạp Nguyên Phù cùng Nhiếp Nguyên nguyên phù tiến hành thí nghiệm với Xích Giáp Trùng còn sống, chứng minh phỏng đoán lúc trước của hắn, vật thể sống, không cách nào được thu vào Vật Nạp Nguyên Phù, cũng không cách nào bị hút lấy nguyên khí, biện pháp duy nhất chính là giết chết nó.

Sở Vân Thăng đã cẩn thận quan sát quân đội giao phong với Xích Giáp Trùng, bắn vào trên thân thể Xích Giáp Trùng, mặc dù thỉnh thoảng có thể công phá vòng phòng hộ, nhưng cũng không thể tạo thành vết thương sâu giết chết nó, ngược lại chỉ chọc giận nó.

Sở Vân Thăng không có ý định tái sử dụng hàn băng tiễn để giết chết Xích Giáp Trùng đang đóng băng này, như vậy quá lãng phí nguyên khí, bị băng phong, Xích Giáp Trùng đã hoàn toàn không có vòng phòng hộ bảo vệ, trên lý luận cũng có thể thông qua sử dụng khẩu súng bình thường bắn chết nó, bất quá, thứ nhất là tiếng súng quá lớn dễ dàng đưa tới những đầu Xích Giáp Trùng khác, thứ hai là tổng cộng hắn không có đến 100 viên đạn, Xích Giáp Trùng mặc dù đã không có vòng phòng hộ bảo vệ, nhưng giáp xác này cũng cứng rắn vô cùng, sợ rằng ít nhất cũng phải cần đến mười mấy viên đạn mới có thể hiệu quả, loại tiêu hao này quá lãng phí, căn bản hắn không chịu nổi.

Biện pháp duy nhất chính là sử dụng trường kiếm, cắt đứt đầu Xích Giáp Trùng, như vậy vừa không tiêu hao nhiều nguyên khí, cũng không cần lãng phí đạn dược, vì vậy hắn đã phải dùng hai ngày để chế luyện thần binh nguyên phù.

Phong ấn thần binh nguyên phù trên trường kiếm, đã có nguyên khí rót vào, Sở Vân Thăng nâng cao tinh thần nhẹ a một tiếng, tay nâng đao chém, ở dưới ánh đèn pin, một đạo đường vòng cung phiêu nhiên đánh xuống, đầu trùng tử rơi xuống đất!

Đề phòng nguyên khí tán tiết, Sở Vân Thăng vội vàng khống chế Nhiếp Nguyên nguyên phù hấp thu nguyên khí Xích Giáp Trùng, quả nhiên đầu trùng tử bị chém rụng xong, Xích Giáp Trùng giãy dụa mấy cái rồi bất đắc dĩ chết đi, vừa lúc Sở Vân Thăng hấp thu nguyên khí.

Lấy hết nguyên khí, Sở Vân Thăng nhìn những thân thể con người rơi lả tả ở nơi này, thật sự là ác độc, mặc dù Sở Vân Thăng đã thấy rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn không nhịn được loại máu tanh này.

Sáu người ở ngoài cửa không có rời đi, Sở Vân Thăng mới ra ngoài đã nghe một người đàn ông đau khổ cầu khẩn nói: "Phỉ Phỉ, em hãy nghe anh nói, lúc ấy đầu anh thật đã bị dọa ngất rồi, căn bản không biết mình đang làm gì nữa! Anh không phải cố ý làm như vậy, em tin tưởng anh không? Nếu như lúc ấy thanh tĩnh một chút mà nói...nhất định anh có thể vì em mà chết đi! Điêu Định Quốc anh thề trước trời đất đó, em tin tưởng anh một lần nữa được không?"

Đối với cô gái này, Điêu Định Quốc tự tin với tài ăn nói của mình tuyệt đối nắm chặc có thể thuyết phục nàng, cho dù trước kia đã sinh chuyện gì, cho dù hắn phạm vào một sai lầm nghiêm trọng gì, nhưng mà lấy tình huống lúc đó mà nói, hắn cảm thấy cũng không phải là sai lầm, giữ được tánh mạng của mình tự nhiên là trọng yếu nhất, ai có thể ngờ tới có người như thần binh từ trên trời giáng xuống đây cứu họ?

Nếu như hắn sớm biết như vậy..., hắn nhất định sẽ làm ra bộ dáng đại nghĩa thấy chết không sờn lòng mà che phía trước Phỉ Phỉ, nếu làm như vậy hôm nay tuyệt đối có thể làm cho tiểu mỹ nữ này khăng khăng một mực dâng tặng tấm thân xử nữ cho hắn.

Sở Vân Thăng nhìn phía trước, người nói chuyện là nam nhân trung niên Điêu Định Quốc, còn người tên Phỉ Phỉ chính là cô gái kia, là người thiếu chút nữa bị Xích Giáp Trùng ăn mất, lúc này nàng cắn môi, tựa hồ do dự, mà vị nam hài trẻ tuổi kia lại đứng ở một bên im lặng không lên tiếng.

Trong lòng hắn mắng thầm, vậy mà cũng bị tên Điêu Định Quốc gạt, cô gái này thật là ngu ngốc, người nam hài trẻ tuổi cảm thấy uất ức, lúc này cũng không nói câu, trơ mắt nhìn người mà mình lấy mạng đổi lấy nghe Điêu Định Quốc lừa gạt!

Sở Vân Thăng vốn không muốn quản chuyện nhàn sự này, cũng không muốn dây dưa cùng những người đó, hắn muốn nhanh chóng tìm kiếm Xích Giáp Trùng kế tiếp, nhưng mà nhìn thấy Điêu Định Quốc lừa gạt một cô gái như thế, thật sự là vô sỉ, cộng thêm có một tia hảo cảm với người nam hài trẻ tuổi, Sở Vân Thăng không nhịn được lạnh lùng nói:

"Nè, Tiểu cô nương , tôi khuyên cô một câu, có một số người có thể bỏ mặc cô một lần là có thể bỏ mặc cô lần thứ hai! Cô tự nghĩ thông suốt đi."

Không ai ngờ rằng thần bí nam nhân kia lại xen mồm quản chuyện này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, Sở Vân Thăng bị nhìn nên có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình thật lắm mồm, nhất là thấy ánh mắt Điêu Định Quốc hiện lên một tia oán độc.

Bất quá, lời của Sở Vân Thăng giống như đánh đòn cảnh cáo nàng, làm cho cô gái Phỉ Phỉ nhất thời tỉnh ngộ lại, cắn môi kiên quyết nói: "Điêu Định Quốc, chúng ta xong rồi!"

Nàng vĩnh viễn không quên thời khắc tối hậu kia, Điêu Định Quốc rút cánh tay của nàng ra, vứt bỏ nàng cùng với ánh mắt tuyệt tình của hắn.

Sở Vân Thăng thấy thế, cũng không tiện nói thêm gì nữa, xoay người muốn rời đi.

Điêu Định Quốc chưa từng nghĩ đến, lúc hắn thuyết phục Phỉ Phỉ, đang ở thời khắc quan trọng nhất, thần bí nam nhân này lại chen vào làm hắn nhục nhã, làm tiểu mỹ nữ Phỉ Phỉ từ chối hắn, mặc dù người này đã cứu tánh mạng của hắn, nhưng mà hắn vẫn căm hận!

Căm hận thì căm hận, Điêu Định Quốc cũng không dám làm gì, hắn sợ hãi lực lượng người nam nhân thần bí này, nhìn thấy người này muốn đi, trong lòng vui mừng, nghĩ tới chờ hắn đi xong, rồi từ từ tìm cơ hội thuyết phục Phỉ Phỉ cũng không muộn. Hắn liền quên mất mọi chuyện lúc trước, chuẩn bị mượn người nam nhân thần bí này hộ tống mình đi đến nơi an toàn.

Nhưng mà, khi hắn thấy cung nỏ trong tay thần bí nhân kia hiện lên ký hiệu thần bí, sâu trong nội tâm của hắn có một cổ ức chế không kiềm được, lập tức làm cho đầu óc của hắn hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.