Mưa lửa biến mất sạch như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại đế phần bị thiêu lụi làm “chứng cứ”.
Trùng tử khu dịch thể lại trở về với nề nếp vốn có, trừ trùng ngố và hắn ra, cái mà chúng ngưỡng vọng vừa rồi không phải là Thương ở ngoài nghìn dặm, mà là cái thế giới sau hỏa vũ.
Một lúc sau, Vân Thăng liên hệ với trùng ngố, hắn lo lắng hỏi: “Đại Trùng, ngươi không sao chứ?”
Rất lâu sau nó mới ậm ừ trả lời: “Vì sao, vì sao, họ, đều không, không muốn nói chuyện, với ta?”
“……”
Hắn ngỡ ngàng, không biết nó đang nói gì, nghi hoặc hỏi: “Cái gì không nói chuyện với ngươi?”
Trùng ngố buồn bả đáp: “Họ nhiều, nhiều Cẩm Thạch, nhưng, không ai, muốn nói chuyện với ta, cả, cả Viêm cũng thế, ta nghe nói, họ đang, bàn về ta.”
Tim hắn đập thình thịch, và kinh ngạc vội hỏi lại: “Đại Trùng, rốt cuộc là thế nào? Ngươi nghe ai nói? Ngươi làm sao có thể nghe họ nói?”
Trùng ngố tự ti đáp: “Họ, nhất định, cảm thấy, ta không phải, Cẩm Thạch thật sự, đúng không? Ta hóa ra, chỉ là, chiến trùng nhỏ…nhưng,nhưng họ nói, ta cả trùng tử, cũng không xứng đáng…”
Vân Thăng lập tức hiểu ra vấn đề nghiêm trọng đây. Hắn vội lao khỏi cự phần tu phục, nhanh chống phóng đến cự phần của trùng ngố.
Khi gặp trùng ngố, hắn gần như không tin vào một mình. Cái con trùng ngố ngốc đặc, ngây thơ kia, giờ nhìn như “già” hẳn đi. Nó đang ôm chằm lấy Trùng Chi Tử chui ở một góc của cự phần,trông mới đáng thương làm sao.Hai mắt nó thất thần, toát đầy tự ti.
Trùng Chi Tử có vẻ cảm nhận được nỗi bi thương của nó, mà í á cố ngắn đưa tay rờ khuôn mặt đáng sợ của trùng ngố như muốn chọc cho nó cười.
Vân Thăng nhìn mà đau lòng, hắn chưa từng thấy trùng ngố bị đả kích đến thế. Không lẽ Thương quyết định từ bỏ nó?
Trong lòng hắn rung rung, cũng giống lúc hắn ở thành phố sương mù, hay lúc hắn đến Giang Bắc phá phần, hoặc bị Thần Vực bao vây. Hắn đã thân sinh trải qua sự tuyệt vọng và bi thương này, đấy đâu phải chỉ một lời hai lời có thể nói rõ!
Trùng ngố nhìn ánh mắt của Vân Thăng, hoàn toàn như khát khao, tim kiếm một chỗ dựa cuối cùng, một nỗi tự ti bị bỏ rơi, cô đơn, chỉ nỗi thèm khát người thân…
Vân Thăng không dám nhìn vào ánh mắt của nó, hắn đưa chiếc càng đang rung của mình lên vuốt đầu nó, đồng tình nói: “Dại Trùng, đừng vội! Không sao cả, không sao cả… Còn có ta đây mà, không phải còn có cả Trùng Chi Tử nữa ư? Hãy nói cho ta biết việc gì vừa xảy ra?”
Trùng ngố rơm rớm nước mắt do dự vạn phần như đang sợ hãi điều gì đấy.
Nhưng hắn đã lập tức đọc hiểu được sự che giấu của nó. Nó đang sợ hãi, sợ hãi nói với mình rồi, cuối cùng chỗ dựa này cũng sẽ bỏ nó mà đi.
Trong lòng hắn rung rung, ép mình mở một nụ cười kinh tởm mà cả hai họ đều biết, cố gắng an ủi nó: “Đại Trùng, hãy nói với ta, ta mới có thể giúp ngươi. Ta không phải đã từng nói với ngươi ư? Ngươi và ta là huynh đệ, bây giờ là huynh đệ, sau này và mãi mãi!”
Sở Vân Thăng đến giờ vẫn chưa biết cuối cùng rồi Thương sẽ phán xét thế nào đây?
Bất tri bất giác từng dòng lệ men theo mặt nó trải dài, rơi vãi cả xuống bàn tay bé của Trùng Chi Tử, ướt át và ấm áp. Một lát sau, nó như định thần lại, khao khát nhìn Vân Thăng nói: “Ngươi, ngươi có thể, mắng ta, thểm một lần, lần cuối không?”
Vân Thăng thở một hơi dài, hắn đã dám chắc trùng ngố đang nghĩ hắn cũng giống với những Cẩm Thạch khác, bỏ rơi nó, không nhìn mặt nó, thậm chí thù hằn nó. Nhất định nó đã nghe được điều gì đấy. Nó đã biết bí mật ấy, thậm chí Thương đã phán quyết rồi cũng chăng?
Hắn không dám tưởng tượng tâm trạng của Đại Trùng lúc này, một con trùng tử bị đồng tộc hắc hủi, bị những niềm tin mà nó tin chắc và phấn đấu bấy lâu nay hoàn toàn bỏ rơi!
Đó sẽ tuyệt vọng, đau lòng, thê thảm nhường nào đây?
Nguyện vọng cuối cùng của nó giờ phút này lại chỉ mong Vân Thăng trước khi rõ sự thật chân tướng, hãy mắng nó một lần như người huynh đệ mọi hôm.
Một ước nguyện nhỏ bé đáng thương làm sao, chỉ vì trẻ con mà mong muốn có thể giữ mãi một phần “tốt đẹp” trong lòng.
Vân Thăng nghẹn ngào một hồi lâu không nói lên lời nào, Đại Trùng càng chờ đợi lại càng bi quan, tự ti. Nó sợ, sợ lắm. Nó không biết mình sẽ đối diện thế nào mà gần như mở miệng van lày: “Được, được không? Xin, xin ngươi, đấy…Sau, sau đó, ta sẽ dẫn, dẫn Trùng Chi Tử, rời, rời khỏi…xin..,…”
Lúc này, Trùng Chi Tử bỗng không ngừng ê a ú ớ nhìn trùng ngố. Cái miệng bé tí ti của nó cứ chớp chép rõ ràng từng chữ: “Ba..ba..ba ba!”
Tiếp theo sau đó, một luồng Thổ nguyên khí yếu ớt mà thuần khiết toát ra từ rối cậu bé.
Vân Thăng bỗng nhiên phá lên cười, ngẩng mặt cười to. Tuy dáng vẻ ghê rợn nhưng hắn cũng hoàn toàn không có ý gì ngưng lại.
“Đại Trùng, ngươi đúng là con trùng tử quê mùa!” Hắn cố vận hơi nói: “Ngươi biết Trùng Chi Tử vừa gọi ngươi là gì không? Nó gọi người ba ba! Ba đấy! Ngươi biết ba ba có nghĩa là gì không?”
“Đó có nghĩ là thân thiết hơn cả an hem! Mẹ nhà ngươi, ngươi biết thế nào là người thân không? Dù cho cả thế giới này bỏ rơi ngươi đi nữa, cho dù ngươi không còn gì, dù ngươi có đến cảnh khốn cùng, có sinh lão bệnh tử,…họ vẫn không rời xa! Vĩnh viễn đứng cạnh ngươi! Không bao giờ từ bỏ! Trùng Chi Tử thế, ta cũng thế!”
“Nếu ngưới thấy việc này khó xử, không dám nói với ta, vậy ngươi không phải nói. Nhưng ta nói với ngươi, dù là việc gì đi chăng nữa, ta cũng sẽ không bỏ ngươi một mình, sẽ luôn sát cánh chiến đấu cùng ngươi. Dù có phải chết, hài cốt tiêu ta, ta cũng không hối hận!”
Nói đến lúc cuối, Vân Thăng cười lạnh, cùng lắm là chết, không thì trốn, việc gì hắn chưa thử qua!?
Trùng ngố ngồi nghe rất nghiêm túc từng câu chữ, nó nhưng muốn khắc cốt ghi tâm từng chữ một, cả nó và Vân Thăng đều đang lúc “phấn khích”, không để ý dến Thổ nguyên khí kỳ dị ấy đang toát ra từ trên người cậu bé.
Vân Thăng cũng phần nào bình phục lại tâm thần, hắn kiên định nhìn trùng ngố nói: “Đây là thời điểm quan trọng nhất cho việc tu phục thân thể của ta, Đại Trùng, lúc này ngươi phải ráng chịu đựng, vì ta và cả Trùng Chi Tử. Ngươi phải cố gắng!”
Nói xong, hắn chuẩn bị quay về với cự phần tu phục, hắn tin rằng Đại Trùng nhất định có thể vượt qua cửa ải này.
“Đợi, dợi đã!” Trùng ngố bỗng dưng nói, tiếp đó trong lúc Vân Thăng chưa hiểu đầu đuôi thì nó đã chuyển giao quyền thao túng cự phần cho hắn.
Ung ung……
Một làn tần số âm thanh hỗn tạp chưa từng có từ cự phần xuyên thấu não hắn.
Tiếp đến, hắn như bị dẫn vào nơi của Thương giáng lâm, cái khác chăng là lần này hắn xuất hiện trong cái tổ chim như của Thương.
Xung quanh hồng quan lấp lánh, chớp nhoáng chớp nhoáng, từng tràn tín hiệu từ bốn phương tám hướng hội tụ về xuyên thấu thành cả một mạng lưới.
“Tọa độ…Liêu… mười một thành trì dị nguyên…”
“Tọa độ…, Hung, phá thành, giết dị nguyên hai mươi vạn, tiếp địch Bào Tử…”
“Tọa độ… Lạc, đại phá dị nguyên phục tu, phần nhỏ tàn địch trốn về phía nam, tất cả Cẩm Thạch chú ý ngăn lại…”
“Tọa độ… ba Cẩm Thạch công phá Tokyo dị nguyên, phá thành nay mai, thỉnh báo Thương tạm thời ngừng công phá chuẩn bị Hỏa năng lượng, hay tiếp tục công kích…”
“Tọa độ… cứu viện khẩn cấp, địch trùng Bào Tử đã công vào bổn sào!”
“Tọa độ… nhân loại phục tu xâm nhập, xin cầu viện binh trên không…”
“Thỉnh báo Thương…”
“Thỉnh báo Thương…”
Từng dòng tin tức ồ ạt đến báo cáo với Thương tạo thành một mạng lưới tựa tổ ong.
Tín hiệu của Vân Thăng cũng tựa một luồng sáng, chẳng mấy chốc cũng bị phân loại vào những tin tức thứ yếu của các Cẩm Thạch.
“Thương vẫn chưa hồi phục ư?”
“Nghe nói, tọa độ phía nam, ..xuất hiện một Cẩm Thạch nghi là bị ô nhiễm dị nguyên?”
“Dị nguyên ô nhiễm? Hình như có khả năng là kẻ phản loạn.”
“Thương vẫn chưa phán xét ư?”
“Các ngươi ở tọa độ gần Viêm nhất? Có lẽ phải làm tốt chuẩn bị cho việc bao vây.”
“Danh hiệu Đại Trùng này kỳ quặc quá, nghe thế nào cũng chả giống Cẩm Thạch thường.”
“Ngươi là ai? Tọa độ? Danh hiệu?” Bỗng nhiên một Cẩm Thạch phát tín hiệu hỏi Vân Thăng.
Hắn làm sao biết được tọa độ của mình, lập tức nhanh chóng rời khỏi các “trung tâm tín hiệu” không đồ này.
Hắn lập tức lại trở lại trong cự phần. Hóa ra thông qua Thương, cự phần và Cẩm Thạch các nơi đều có liên hệ với nhau. Hèn chi lúc nó giáng lâm, vừa tiếp xúc với trùng ngố trong cự phần đã bị dẫn vào chỗ của Thương. Chỉ là không biết phạm vi của Thương lớn nhường nào? Từ tin tức khi nãy, em ra cả Nhật Bản cũng bị ảnh hưởng đến!
Tuy chả biết gì về Thương, nhưng hắn biết được một tin tức cực quan trọng, Thương đang cưỡng bức giáng lâm, thương tích trầm trọng. Trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục.
Thân phận của trùng ngố chưa định, nhưng căn cứ theo tình hình này e rằng Viêm đã đưa tình hình của trùng ngố lên báo cáo đầu tiên.
Thời gian! Hắn nghĩ thầm, cả hắn và trùng ngố chỉ còn lại chút thời gian này thôi!
Hắn đã hoàn toàn bỏ ý định bỏ trốn, trong sự trao đổi thông tin thiên la địa võng này, chỉ sợ là chúng chả chạy được bao xa! Chỉ còn con đường là giết Viêm ư?
Hắn đau đầu, vừa ngó xuống lại thấy trùng ngố đang lặng lẽ nhìn hắn, hình như đang chờ đợi quyết định hắn sẽ đưa ra.
Cố gắng kiềm lại các nỗi lo trong lòng, hắn cười cười,vỗ nhẹ trùng ngố nói: “Ta nhìn thấy rồi, nghe thấy hết rồi. Tiểu tử ngươi thật là một con trùng quê mùa! Có việc gì to tát đâu? Dù ngươi là dị nguyên ô nhiễm hoặc kẻ phản loạn, với ta, ngươi chính là ngươi, không có gì thay đổi, điều này ta đã nói với ngươi rồi mà, ngươi quên rồi ư?”
Trùng ngố ngỡ ngàng, nó cà lăm nói linh tinh: “Họ, họ, gặp ta, đều tránh đi, đều tránh ta, đuổi ta đi, ta…vì sao, ngươi, vì …họ..?”
Vân Thăng vốn định nói rõ thân phận của mình với nó, nhưng lại thấy thời cơ chưa chính mùi, nên cuối cùng chỉ nói: “Vì ngươi có tình cảm, họ thì không.Đây là việc tốt! Đừng nghĩ nhiều, mau làm việc, bắt đầu từ bây giờ, hai chúng ta không chừng lại phải tự lực cánh sinh thôi!”