Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 28: Q.1 - Chương 28: Khởi đầu của giết chóc






“Bọn họ đều chết rồi! Đều chết rồi!” Dư Tiểu Hải run rẩy nói: “Anh Sở,, bố em, mẹ em đều bị trùng tử cắn chết rồi, họ đều chết rồi, chết rồi….”

Sở Vân Thăng tim khẽ run lên, nhưng không biết an ủi hắn thế nào, một tay ôm đầu Dư Tiểu Hải, hắn có thể cảm giác được phần lưng Dư Tiểu Hải lạnh toát run rẩy.

Phía sau thác nước lại truyền tới tiếng phù phù, Sở Vân Thăng đảo mắt nhìn tới, lão đại hừ hừ của bọn côn đồ vẫn đang xếch quần, cả giận nói: “Đám nhãi các ngươi, sao không đợi ông đây làm xong việc?” Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Người thọt cười cười đứng lên, ghé bên tai lão đại hắn, nhỏ giọng huyên thuyên nhanh chóng báo cáo, thỉnh thoảng còn liếc Sở Vân Thăng và Dư Tiểu Hải.

Lão đại hừ hừ kia, xếch quần, một tay đẩy người thọt ra, đi tới trước mặt Sở Vân Thăng, chỉ đồng bọn bị Sở Vân Thăng một chân đá trên đất, không giận ngược lại cười nói: “Huynh đệ, ta kính ngươi là một nhân vật, nhưng ngươi lại làm ra ý gì thế này?”

Sở Vân Thăng nhíu một bên mày, nếu không phải vì lo lắng vấn đề trùng tử, hắn đã dẫn Dư Tiểu Hải đi thẳng rồi, những người này cũng hoàn toàn đừng nghĩ tới việc ngăn cản.

Một cước vừa rồi, Sở Vân Thăng không dùng tới nguyên khí, chỉ là mượn lực của chiến giáp mà thôi, nhưng không ngờ thương tổn tới người bình thường lại lớn như vậy.

Hắn nhớ tới giao dịch lúc trước với người thọt, thế là lấy ra nửa bao thuốc nhăn nhúm, ném cho lão đại , nói: “Tôi giữ người này”.

Lão đại hừ hừ nhận nửa bao thuốc, đưa lên mũi hít một hơi, há mồm cười nói: “Huynh đệ lên đường, người này là của cậu rồi”.

Sở Vân Thăng không phải tên ngốc, nửa bao thuốc này chỉ là để lão đại hừ hừ tìm lối thoát trước mặt đồng bọn hắn, hai bên không tới mức xung đột kịch liệt, dù sao cú tung mấy mét vừa rồi đối với bọn họ cũng không phải là uy hiếp nhỏ.

Người thọt thấy nửa bao thuốc vào hầu bao lão đại, có chút không cam lòng tới nói: “Người anh em, cậu cần cô em này nữa không?”

Sở Vân Thăng lắc lắc đầu, dìu Dư Tiểu Hải tới chỗ xi măng đối diện trên mặt đất, môi Dư Tiểu Hải đã khô nứt chảy máu, Sở Vân Thăng tìm trong vật nạp phù hồi lâu, đưa Dư Tiểu Hải chút đồ ăn, một chai nước uống, thêm mấy cái kẹo sữa màu trắng.

Nhìn Dư Tiểu Hải ngấu nghiến ăn táo, Sở Vân Thăng đột nhiên mình so với họ, ít nhất về vấn đề ăn uống vẫn như ở thiên đường!

Người thọt vẫn không từ bỏ ý định, đi lòng vòng tới gần, trừng mắt nhìn đồ ăn Sở Vân Thăng đặt trước mặt Dư Tiểu Hải.

Người thọt cổ họng ực một tiếng, mặt dày mày dạn nói: “Người anh em, ồ, không đại ca!Anh không đổi thật sao? Một điếu thuốc, một điếu là được rồi” Người thọt lại tham lam liếc liếc đống kẹo sữa, thêm một câu: “Nếu không một thanh kẹo cũng được”.

Sở Vân Thăng cười nhạt, rút ra kiếm ngàn tích, vận nguyên khí, đâm một nhát kiếm vào sàn trước mặt, dọa người thọt ngã thịch mông xuống đất.

“Đừng tới làm phiền ta nữa, cút”. Sở Vân Thăng thu hồi kiếm ngàn tích, hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng khôi phục hai phần nguyên khí, có thể tạo ra một nhiếp nguyên phù, nếu không không có bổ sung mọi lúc của nhiếp nguyên phù, hắn không có cảm giác an toàn.

Dư Tiểu Hải chưa ăn xong đã mê man đi, không biết là ngất, hay là ngủ rồi.

Lão đại hừ hừ tiếng hừ hừ cuối cũng cũng dừng lại, tâm trí Sở Vân Thăng tập trung lại, quyết định tạm thời không nghỉ ngơi, không ngủ, cho tới khi tu luyện ra hai phần nguyên khí mới thôi.

Bộ đội rút lui, chỉ còn lại không tới 70 tiếng, hắn phải giành giật từng giây!

Cũng may quy trình quy tắc hút vào nguyên khí của trời đất của hắn bây giờ đã vô cùng thành thạo, không hề chậm chạp, tốc độ rất nhanh, trước đây mỗi thiên (vòng) mất 12 tiếng, cần tám tới chính ngày mới có thể hấp thu được sáu phần nguyên phí.

Ước chừng khi qua sáu tiếng, hắn cảm thấy trong cơ thể đã tăng lên một nửa nguyên khí, với đà này, sau mười tám tiếng, tiếp tục tăng nửa nguyên khí nữa, tổng cộng gom góp được sáu phần, có thể tạo ra nhiếp nguyên phù mới. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Bây giờ hắn có xác năm con trùng trong vật nạp phù, ít nhất có thể bổ sung cho hắn mười phần nguyên khí.

Không tiếp tục tu luyện, thì bị người ta quấy rầy, là tên cầm đầu của đối phương, vị lão đại hừ hừ, tên là Lương Hưng, muốn kéo Sở Vân Thăng nhập bọn, bị hắn cự tuyệt.

Nhưng, từ miệng của đối phương, Sở Vân Thăng cuối cùng hiểu vì sao những người này bắt Dư Tiểu Hải, là vì lúc gặp phải bọn trùng, dùng những người này làm đồ ăn thu hút trùng tử, giành thời gian cho mình chạy trốn.

Sở Vân Thăng từ trước tới nay đều là dựa vào thực lực và bản lĩnh của mình đấu cùng bọn trùng. Những chuyện phản nhân loại thế này, hắn chưa từng nghĩ tới, càng không thể tham dự vào.

Nếu lúc trước không phải vì sợ lũ trùng đến, hắn cũng không đưa nửa bao thuốc đó cho bọn côn đồ này, mọi vật tư, trong thời đại hắc ám này là do mình liều mạng, thời kỳ tươi sáng là do tiền mồ hôi xương máu của mình mua về, đều không dễ dàng gì.

Mà bây giờ, phía trước đã không còn nghe thấy tiếng súng và tiếng trùng, lũ trùng tử phía sau cũng không thấy tới, hắn cũng không quan tâm tới tiếng súng của những người này thu hút đám trùng nữa.

Lương Hưng chạm phải Sở Vân Thăng ở đây, không dám làm gì, dẫn người của hắn xuống lầu, mục đích của họ cũng là thành Kim Lăng.

Bọn côn đồ áp giải một đám chết thay, lảo đảo bước qua trước mặt Sở Vân Thăng và Dư Tiểu Hải, trong đám người, đột nhiên có một bóng người vọt ra, miệng hô lớn: “Dư Tiểu Hải, cứu ta”.

Dư Tiểu Hải vốn vẫn đang ngủ mê, bị giật mình bỗng bật dậy, vô cùng hoang mang.

Bóng người đó nhào tới trước mặt Dư Tiểu Hải, túm chạt quần áo Dư Tiểu Hải, Sở Vân Thăng cũng không biết chuyện gì xảy ra, lập tức rút ra kiếm ngàn tích, vận nguyên khí.

Dư Tiểu Hải ngây ra một lúc, mới từ từ khôi phục lại, cẩn thận nói với Sở Vân Thăng: “Anh Sở, là Tiểu Lý của công ty, là nữ đồng nghiệp tới sau khi anh từ chức”.

Lúc này, bọn côn đồ đã ghìm súng vay quanh, bọn họ rõ ràng trong lòng bất mãn với việc lúc trước Sở Vân Thăng tùy ý mang một người của họ đi, những nòng súng kia đều đang nhằm vào Sở Vân Thăng.

Lương Hưng vẫn giữ nụ cười, khẽ nói: “Người anh em, vừa nãy ta đã nể mặt cậu đủ rồi, mọi việc đều phải hợp lú, cậu nói đúng không?”

“Anh dài dòng với hắn làm gì, em không tin hắn có thể đỡ được đạn!”

“ĐM, ông đây đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, mặc đống sắt vào thì muốn làm người sao?” Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

“Anh, giết chết hắn”.

Bọn côn đồ giựt giây, khiến Lương Hưng hơi do dự, nhưng hình như vẫn đang kiêng kỵ khả năng của Sở Vân Thăng, thôi không cười, lạnh lùng nói: “Người anh em, ta biết cậu có chút bản lĩnh, nhưng ta sống trên lưỡi đao không phải một hai ngày…..”

Sở Vân Thăng một tay giữ Dư Tiểu Hải và nữ đồng nghiệp gì đó, đưa ra phía sau tháp nước, cắt đứt Lương Hưng, hét lớn một tiếng: “Người ta muốn có, muốn đánh thì đánh đi”

Cả người cả kiếm thành một hư ảnh, sát nhập trong đám côn đồ.

Lập tức, tiếng súng bốn phía, tiếng kêu thảm thiết liên tục.

Đạn bình thường với Sở Vân Thăng mà nói, không thể tạo nên uy hiếp gì cả, có chiến giáp để phòng ngự, Sở Vân Thăng như sói đói gặp bầy cừu, ra sức chém giết.

Hắn cũng không ngờ mình không xuất kiếm thì thôi, một khi xuất ra là ba chiêu kiếm tập mãi thành quen. Mặc dù hắn không dùng tới nguyên khí, nhưng lưỡi kiếm ngàn tích sắc bén, vẫn đánh đâu thắng đó, lúc hắn phản ứng lại, trên đất đã đầy thi thể, hoặc là đầu bị chém thành hai khúc, hoặc là bị chém đứt đầu.

Máu tươi theo kiếm ngàn tích từ từ nhỏ xuống trên nền xi măng của mái nhà, bốn phía yên tĩnh hình như có thể hù chết người!

Tổng cộng không quá 60 giây, hắn đã giết mấy chục người.

Cộng thêm số gà cá vịt Sở Vân Thăng giết cả đời này cũng không nhiều bằng số người hắn giết trong 60 giây, trừ trùng tử ra.

Trong nháy mắt, đám côn đồ, chỉ sót lại một người thọt vẫn còn sống, đầu Lương Hưng đã rơi dưới chân hắn, người thọt choáng váng, ngơ ngác nhìn Sở Vân Thăng, giống như nhìn thấy ma quỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.