Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 27: Q.1 - Chương 27: Ngoài ta ra còn ai nữa






Sự việc lần trước, Sở Vân Thăng vẫn còn sợ hãi, những người này động cái là giết người cướp của, không hề nương tay, bây giờ lại đột nhiên gặp phải, tất nhiên không thể khinh nhẹ, lập tức rút kiếm ngàn tích, làm dáng vẻ chờ chiến.

Thời đại hắc ám, mỗi một ngóc ngách, mỗi phút đều xảy ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi, những chuyện đó không phải việc hắn nên quản.

Cho nên, chỉ cần những người đó không động tới mình, Sở Vân Thăng cũng không định xảy ra xung đột gì với những người này, cũng không phải bởi vì có mười mấy người, họ vẫn không phải là đối thủ của hắn, điều khiến hắn thật sự lo lắng là đám trùng phía trước, và đám trùng có thể đuổi tới bất cứ lúc nào phía sau, một khi đánh nhau, trên tay những người này đều có súng, phát ra tiếng súng, dẫn bọn trùng tới, vậy thì phiền phức quá lớn rồi.

Sau khi liên tiếp chém chết năm con Xích giáp trùng, bây giờ nguyên khí trong người hắn đã giảm xuống tới mức bốn phần năng lượng, tình thế không cho phép hắn tùy tiện mạo hiểm.

Sở Vân Thăng bất động, những người này cũng bị chiến giáp khiếp người của hắn làm cho kinh sợ tới không dám động đậy, chỉ có một người thọt gầy teo, cầm một chiếc đèn pin yếu ớt, cẩn thận vây quanh tháp nước đằng sau.

Bùm một tiếng, người thọt gầy bị một chân đá ra ngoài, ngã sang một bên, một người đàn ông cao lớn, vừa nhấc quần vừa mắng chửi, quát hắn: “ĐM, cái lũ cháu nội này, ông đây làm chút chuyện, ngươi chỉ biết quấy rối”.

Lọt vào mắt Sở Vân Thăng, tất nhiên có thể đoán được người này chắc là người đứng đầu nhóm, nhìn bộ dáng hắn như vậy đi ra, chắc vừa nãy cũng không làm chuyện gì tốt đẹp. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Người đàn ông vừa mắng vừa đi, cách xa vài mét, dùng đèn pin soi Sở Vân Thăng, rồi thoáng ngây một lát, không mắng chủi nữa, ngược lại là vẻ mặt cẩn thận nhích lại gần , đưa mắt nhìn hắn một cái, nói: “Vị huynh đệ này là?”

Sở Vân Thắng vẫn giữ tư thế chuẩn bị chiến đấu, nói đơn giản: “Ta đi ngang qua”.

Người đàn ông ồ một tiếng, ánh mắt nhấp nháy, hình như đánh giá thực lực của Sở Vân Thăng, dù sao thì bộ quần áo này của Sở Vân Thăng cũng quá khoa trương rồi. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Sở Vân Thăng bị hắn nhìn chằm chằm tới có chút khó chịu, nếu không phải lo lắng đám trùng tử, hắn hoàn toàn không để ý tới những người này như vậy, nhiều nhất cũng chỉ lãng phí chút nguyên khí, thậm chí không cần dùng tới.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nhắc nhở người đàn ông kia, đừng có chọc giận mình.

Người đàn ông kia thoáng nhíu mày, chợt đổi sang cười ha ha nói: “Huynh đệ nếu là qua đường, tự nhiên tìm chỗ nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, con người tôi đây thích kết bạn, cái gì cũng dễ nói, các anh em bên dưới đều là lưu manh trong tù trốn ra, vừa nãy nếu có chỗ nào đắc tội, ngươi đừng để bụng.” Muốn thảo luận mời ghé vào đây: http:///forum/forumdisplay.php?f=127

Sở Vân Thăng nghe ra nửa câu sau của hắn, ngầm ý thị uy và uy hiếp hắn, nói ra thân phận của bọn thủ hạ, ý chính là đừng xem dáng vẻ không biết nông sâu của ngươi, bọn ta cũng là những nhân vật không dễ động tới. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Sở Vân Thăng vốn không muốn thế nào với họ, coi như hoàn toàn không nghe thấy những lời đó, gật gật đầu, tự lo đi tới chỗ không có người.

Bây giờ hắn cần tu chỉnh một chút, cố gắng khôi phục nguyên khí, nhiếp nguyên phù đã dùng hết rồi, chỉ có thể dựa vào tu luyện thật đánh thật.

Thời gian bây giờ với Sở Vân Thăng mà nói, hoàn toàn là sinh mạng, tu luyện nhiều nguyên khí, thì nhiều bảo đảm .

Đầu lĩnh đối phương, cũng chính là người đàn ông đó dặn dò người thọt vài câu, lại vội vàng đi ra sau tháp nước làm vận động rầm rì, trên mái nhà yên lặng này, lại càng thêm rõ ràng.

Sở Vân Thăng e là lần đầu tiên buồn bực với lục giáp phù, dưới sự giúp đỡ của lục giáp phù, cảm quan của mình vô cùng nhanh nhạy, trong tai người khác là tiếng hư hừ a a, từng âm tiết truyền tới tai hắn đều vô cùng đầy đủ.

Tiếng pháo súng phía trước dần dần rời xa, không biết là con người thắng hay là đám trùng tử thắng, đám trùng phía sau cũng chưa đuổi tới.

Sở Vân Thanh bị tiếng hư hừ a a làm cho có chút bực bội, luyện khí dừng lại không hề có chút tiến triển, châm một điếu thuốc, chậm rãi hút vào từng hơi từng hơi, suy nghĩ lại càng phiêu xa hơn….

“Người anh em, có thể cho điếu thuốc không?” Người thọt gầy teo khuôn mặt tràn đầy nụ cười làm lành, hơi có chút cảnh giác nói.

Sở Vân Thăng mặc dù vì bọn trùng mà không muốn xung đột với những người này, nhưng cũng không nghĩ tới trà trộn vào đám người này, khoát khoát tay, không muốn để ý tới người này.

Người thọt ngây ra một lúc, vỗ đầu, thấp giọng nói: “Người anh em đợi chút, tôi lấy đồ đổi với anh”.

Nói xong, cũng chẳng để ý tới phản ứng của Sở Vân Thăng, chạy lết đi tới một bên khác, khiến Sở Vân Thăng chửi thầm một tiếng: thần kinh!

Một lát sau, người thọt xách một người tới, nhếch miệng cười cổ quái, Sở Vân Thăng bị hắn làm cho chẳng hiểu gì.

Người thọt xách người tới vướt trên mặt đất, cười hì hì nói: “Người anh em, tôi lấy cô ta đổi với anh, nhưng, tôi phải nói rõ, ít nhất phải nửa bao thuốc, một điếu thì không được, em này chảnh lắm, nhưng ta giấu lão đại nhà ta…”

Sở Vân Thăng nghe hắn dài dòng nửa ngày, mới coi như hiểu rõ, người thọt này là muốn dùng thân thể người phụ nữ trên đất kia đổi lấy nửa bao thuốc của hắn.

Con người có thất tình lục dục, nhưng đó là lúc cơm no áo ấm, không có gì phải lo lắng, bây giờ, nguy hiểm tứ phía, Sở Vân Thăng đâu có tâm trạng này?

Bọn họ tận hưởng lạc thú trước mắt, có thể sống một ngày là một ngày, như cái xác không hồn, còn hắn lại giống như vạn dặm trường chinh, mới bắt đầu đi bước đầu tiên, con đường còn rất dài.

Đường không cùng, suy nghĩ cũng khác, Sở Vân Thăng tự nghĩ mình không phải cầm thú, hắn đã từng có ý nghĩ, người phụ nữ của mình phải tự mình lấy về, chứ không phải phương thức như hiện giờ.

Sở Vân Thăng vừa định mở miệng từ chối người thọt, liền nghe thấy đối diện có một tên côn đồ đá ra một người, hung dữ mắng: “Thật….nước tiểu, còn dấu vài miếng bánh bích quy, con mẹ ngươi bảo ngươi không thành thật”.

Người nọ bị đau cầu xin tha thứ, Sở Vân Thăng vừa nghe thấy giọng này sao quen tai vậy?

Hắn vội vàng điều chỉnh dụng cụ nhìn ban đêm, vừa nhìn, không thể nào, người đó không phải là đồng sự Dư Tiểu Hải của hắn sao? Vậy mà vừa nãy mình không nhận ra!

Đầu Dư Tiểu Hải rối tung như cái ổ, trên mặt lem luốc, chắc là thời gian dài không xử lý tới, lại thêm bốn phía tối om, nếu không phải hắn đột nhiên lên tiếng nói chuyện, Sở Vân Thăng cảm thấy quả thật rất khó để nhận ra hắn.

Thấy Dư Tiểu Hải đang bị hành hung, trong lòng Sở Vân Thăng lo lắng, lực bật lên, bắn lên cao hơn hai mét, trong lúc hít thở, liền lấn thân đánh tới trước mặt tên côn đồ đang bạo hành, một chân đá bay hắn, đỡ Dư Tiểu Hải vẫn đang cầu xin trên đất lên.

Biến hóa quá đột ngột, bọn côn đồ đều ngẩn ra, tiếp đó là âm thanh hít vào khí lạnh, Sở Vân Thăng vừa rồi tung ra một cú dữ dội, gần như lướt qua khoảng cạch dài năm sáu mét.

Sao lại không khiến những người này sợ hãi chứ?

Sở Vân Thăng chẳng để ý tới phản ứng của họ, dìu Dư Tiểu Hải đáng thương sang một bên, lúc này, hắn thấy Dư Tiểu Hải mặc dù vẫn còn run rẩy, nhưng đã cố gắng trấn tĩnh lại rồi.

“Cảm ơn, cảm ơn anh, cứu tôi” Dư Tiểu Hải hoảng hốt nói.

Sở Vân Thăng kiểm tra vết thương của hắn, ngoài đói tới có chút suy yếu, chính là vết thương ngoài da vừa nãy bị hành hung tạo thành, không có trở ngại gì lớn, điều dưỡng một thời gian ngắn là có thể hồi phục.

Lúc này mới yên tâm vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Cảm ơn ta? Tiểu tử ngươi có thể sống là tốt rồi”.

Dư Tiểu Hải lẩm bẩm: “Sống, còn không bằng chết….”

Đột nhiên, như là nhớ ra gì đó, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mũ giáp của Sở Vân Thăng, ánh mắt như muốn đâm thủng mặt nạ.

Sở Vân Thăng bị hắn nhìn, đang định tháo mặt nạ xuống, liền thấy Dư Tiểu Hải run rẩy, dò xét lại mang chút kích động hỏi: “Anh! Anh! Anh là anh Sở?”

Hắn gật gật đầu, thu tay định tháo mặt nạ lại, cười nói: “Ngoài ta ra, ai còn có thể cứu cậu nữa? Cậu tưởng tôi là ai chứ?”

Sở Vân Thăng không ngờ, hai tay Dư Tiểu Hải đột nhiên nắm chặt chiến giáp của hắn, một lúc sau, bật khóc đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.