Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 26: Q.1 - Chương 26: Tái ngộ côn đồ






Trên đường trở về, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đám người ầm ĩ, vội vàng tụ tập lại một chỗ, thoáng có chút gió thổi cỏ lay, liền chạy tán loạn, cảnh vô cùng hỗn loạn. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Sở Vân Thăng vội vàng chạy về tiểu khu, trên đường về lại gặp phải hai con trùng, rất nhanh đều bị hắn giết chết.

Dưới tầng tám của tiểu khu, cũng có rất nhiều người tụ tập, đốt đuốc, dì Trương của hội dân cư và Thập Lâu Nam đứng trên mui một chiếc xe Passat.

Sở Vân Thăng thu hồi chiến giáp, vừa đi tới gần, liền nghe thấy Thập Lâu Nam kích động hô lớn: “Mọi người đừng sợ, trẻ em, người già, phụ nữ đi vào giữa, đàn ông thanh niên trai tráng đi tới trước và sau, có vũ khí gì thì lấy vũ khí đó, nước, lương thực trong nhà có thể mang hãy mang theo, trong xe vẫn còn dầu, muốn đi cùng chúng tôi thì đi cùng chúng tôi, nếu không muốn, hãy nói rõ bây giờ, mọi người thống nhất rồi sẽ hành động, hi vọng mọi người có thể phối hợp với tôi và dì Trương, lúc này, chúng ta phải đoàn kết lại, cũng chỉ có đoàn kết lại mới có thể có hi vọng”.

“Tôn Đại Thụy, cậu nói làm thế nào đi, tôi tán thành cùng nhau hành động”.

“Chỉ cần bọn nhỏ an toàn, cả nhà tôi đồng ý’.

“Tôi cũng tán thành cùng hành động, mẹ kiếp, cùng lắm là liều mạng với Trùng Tử”.

Mọi người nói ầm ĩ, trừ vài người cá biệt có chủ ý khác, mọi người đều tán thành.

Sở Vân Thăng phỏng chừng mình trong mắt người ta dù gì cũng coi là một thanh niên trai tráng, vì rất nhanh sẽ có người tới kéo hắn nhập bọn, mình đành phải tỏ vẻ đã gia nhập đội ngũ khác, chỉ là quay về lấy ít đồ.

Thật ra cũng chẳng có đồ gì, chỉ là chút đồ dùng hàng ngày, rất nhanh sẽ thu dọn xong, lúc sắp đi, trong lòng Sở Vân Thăng vô cùng cảm khái, chính trong căn phòng này, lần đầu tiên hắn luyện ra nguyên khí, lần đầu tiên phục chế thành công nguyên phù, lần đầu tiên giết chết Xích giáp trùng, lần đầu tiên rèn luyện bội kiếm xuất chiến giáp…. nhiều cái đầu tiên như vậy, tựa hồ căn phòng này chính là khởi điểm hắn tiến vào thời kỳ hắc ám.

Sở Vân Thăng hình như có cảm giác kỳ lạ, hắn cảm thấy có một ngày, hắn vẫn có thể trở về căn phòng này.

Suy nghĩ này quá mông lung khó hiểu rồi, Sở Vân Thăng lắc lắc đầu, sải bước ra khỏi tầng tám, trong lúc hốt hoảng, hắn lại có cảm giác cá vào sông, rồng lặn biển.

Mục tiêu đầu tiên của Sở Vân Thăng chính là căn nhà cỡ trung ở thành Đắc Lợi, bây giờ phần lớn các nơi tốt, đều đã bị đám người đói khát mạo hiểm tính mạng vơ vét vô số lần, chỉ có một số nơi Xích giáp trùng chiếm giữ từ đầu tới cuối, vẫn còn chút vật tư.

Trên suốt đường đi, trong lòng Sở Vân Thăng luôn hối hận, từ thời hắc ám tới nay, trong lòng hắn luôn nghĩ tới trùng tử, luôn muốn nâng cao thực lực của mình, những thực vật thời kỳ tươi sáng của mình, cũng đủ cho hắn dùng, vì từ đầu tới cuối không đặt thu thập thực vật lên đầu, bây giờ muốn rút lui, mới nghĩ tới những thứ đó, hơn nữa còn không cần tiền nữa.

Nhưng hối hận cũng chỉ vô dụng, mặc dù phần lớn cửa hàng đều bị vơ vét sạch, nhưng hắn vẫn biết mấy nhà luôn có Xích giáp trùng chiếm giữ, đều là mấy ngày nay hắn khắp nơi tìm kiếm tung tích của Xích giáp trùng.

Những nhà ở Gia Đắc Lợi này, ở ngã tư đường, lúc đầu khi Sở Vân Thăng mới tới, tổng cộng có bốn con Xích giáp trùng, lúc đó Sở Vân Thăng chỉ có thể chạy trốn, bây giờ lại là đối tượng để ra tay.

Mặc dù là bốn con, Sở Vân Thăng cũng không dám chủ quan, mở chiến giáp, lại bắt đầu những động tác lén lút tập mãi thành quen đựa tới gần, có lúc, hắn thậm chí cho rằng lúc đầu mình bị sâu kích thích tới hung ác, thói quen này dần dần thành hành vi trong tiềm thức của hắn.

Sau khi tới gần, phát hiện số lượng Xích giáp trùng nhiều hơn một con, số lượng là năm con, Sở Vân Thăng tính toán lúc lâu, cảm thấy làm tốt vẫn có thể bắt được.

Năm con, Sở Vân Thương có chút kích động, nhớ lúc trước mình đối mặt với ba con trùng, hoặc là sợ hãi chạy trốn , hoặc là thật sự đùa giỡn tính mạng với Xích giáp trùng. Giờ đây cuối cùng mình có thể giết chết năm con Xích giáp trùng rồi, sao có thể không kích động? Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Vừa không lâu, mình giết bốn con Xích giáp trùng, đã lấy ra toàn bộ nguyên phù, bổ sung trong cơ thể mình, hồi phục tới trạng thái chín phần rồi, ứng phó với năm con, mặc dù hắn cẩn thận, nhưng cũng tin tưởng.

Sở Vân Thăng theo phía sau lẻn vào phòng người vợ ở tầng sáu đối diện, lẻn tới phía sau cửa phòng của người chống trộm hướng vào thành phố, vị trí này vừa vặn có thể giải quyết ba con Xích giáp trùng ngoài cửa.

Gài cung nỏ xong, mũi tên hàn băng lập tức vào thế chờ.

Vù…

Mũi tên mang theo một lượng nguyên khí, sau khi đánh lén thành công một con trùng, hai con còn lại lập tức kêu gào xông tới, trùng luôn phản ứng rất nhanh nhẹn.

Cánh cửa bảo vệ mặc dù chỉ có thể ngăn trở bọn Xích giáp trùng vài giây, nhưng đủ để Sở Vân Thăng ung dung lên một mũi tên hàn băng nữa, gần như bắn trúng bụng con Xích giáp trùng thứ hai, lại tiếp tục bắn ra một mũi tên hàn băng nữa.

Lúc này, hai con khác trong nhà cũng chạy ra, nhưng Sở Vân Thăng cố ý chọn vị trí ở đầu bậc cầu thang này, vốn không rộng rãi, lại chắn một con Xích giáp trùng đóng băng, không gian còn lại, chỉ miễn cưỡng đủ cho một con Xích giáp trùng trực tiếp tấn công Sở Vân Thăng.

Con trùng thứ ba lập tức dùng kìm kẹp lấy hắn, lắc lư trái phải, kéo hắn ra ngoài, hai con khác cũng nhào tới, trong lòng hắn hơi kích động, phải lập tức giải quyết con trùng trước mắt này.

Có chiến giáp, kìm của trùng đã không thể giống như trước đây, khiến hắn đau đớn khó chịu. Bây giờ, cho dù bị kìm chặt, Sở Vân Thăng vẫn có thể giữ được trạng thái cơ thể bình thường.

Rút ra Thiên Ích kiếm, giống như lúc trước hắn trói mình trên tủ quần áo tập luyện, khẽ hét một tiếng, dồn đầy nguyên khí, kiếm thức liên tục thi triển, liêp tiếp tới khi chặt đứt đầu trùng.

Sở Vân Thăng từ trên kìm co người lại mà rơi xuống, tránh thoát tấn công chuôi dao của một con trùng khác từ phía trên. Hắn thừa cơ quay người một kiếm đâm chết, phá nát phần bụng trùng, đưa mạnh một cái, trùng rên rĩ một tiếng đau đớn, đầu đập trên mặt đất, giãy dụa vài cái, chỉ có thể mất mạng mà chết.

Đồng thời lúc đó, con trùng cuối cùng cũng tấn công tới, nó hình như cũng biết kìm không kẹp đứt được Sở Vân Thăng, chỉ là kẹp hắn văng lên, còn phối hợp với bắn ra một ngụm nước bọt ăn mòn.

Sở Vân Thăng bị nện trên mui ô tô ở ven đường, ngoài bị một số chấn động khá là khó chịu, không có vấn đề gì quá lớn, nước bọt ăn mòn càng không hề có tác dụng với chiến giáp.

Con trùng cuối cùng này, không lập tức xông tới giống như hắn tưởng tượng, mà đột nhiên hét lên trên trời cao, Sở Vân Thăng vừa nghe liền hét lớn không ổn rồi, hắn đã từng nghe thanh âm này, là tín hiệu trùng tử gọi đồng loại.

Bây giờ, tuyệt đối không thể để nó đưa tới nhiều trùng hơn, trải qua tiêu hao kịch liệt vừa rồi, trong cơ thể hắn chỉ còn lại năm phần nguyên khí, nếu thêm vài con tới, một khi nguyên khí tiêu hao hết, cho dù có chiến giáp bảo vệ, cũng chỉ chờ chết mà thôi.

Trong lòng Sở Vân Thăng lo lắng, không dám chậm trễ nữa, rút kiếm thả người bay lên, lần nữa tích tụ nguyên khí, xuất ra toàn bộ năng lượng của hắn, thừa lúc con trùng đang bận gào thét, nhanh chóng bổ giáp xác của trùng ra, chém chết dưới thân kiếm.

Hắn lường trước được tín hiệu vừa nãy của trùng đã phát ra, bất cứ lúc nào cũng có thể có lượng lớn trùng đánh tới, Sở Vân Thăng không dám nghỉ ngơi dù chỉ một lát, lập tức thu năm con trùng vào vật nạp phù, sau đó nhanh chóng vào nhà, cho dù đó là vật gì, cũng cho hết vào vật nạp phù.

Sau khi thu dọn sạch, Sở Vân Thăng lập tức men theo đường chạy như điên, hắn không dám đi motor, tiếng quá lớn, chỉ sợ bọn trùng sẽ theo tiếng truy kích tới.

Sở Vân Thanh chưa từng nghĩ tới tốc độ của mình nhanh như vậy, hắn hiện giờ cảm thấy cho dù Bolt đích thân tới, cũng chỉ có thể theo sau hắn hít bụi mà thôi.

Nhanh chóng vượt qua một khu cao tầng, đã cách khu nhà rất xa, Sở Vân Thăng dừng lại thở hổn hển, đang thầm khen ngợi mình chạy nhanh, phía trước ước chừng không tới hai trăm mét, liền nghe thấy tiếng pháo mãnh liệt và tiếng bắn phá của súng.

Hắn vội vàng chỉnh lại dụng cụ nhìn ban đêm, vừa nhìn rõ, lập tức sợ tới chết khiếp, may mà mình chọn nơi này dừng lại điều khí, phía trước một đám trùng ít nhất phải có hơn ba mươi con, đang vây lại tấn công bộ đội bọc thép của quân đội.

Phía trước có nguy hiểm, phía sau cũng có, Sở Vân Thăng hoảng hốt chạy bừa, xoay người chạy về phía khách sạn xa hoa bên cạnh, theo kinh nghiệm của hắn, thường thì trùng rất ít khi tới nóc mấy tòa nhà cao mấy chục tầng để đi dạo.

Bậc thang của tầng ngoài ba mươi, đối với Sở Vân Thăng hiện giờ đã không phải là sự khiêu chiến quá lớn, dưới áp lực trước có sói sau có hổ, khiến hắn nhanh chóng xuất hiện ở mái nhà, nhìn đám người trên tầng, Sở Vân Thăng thầm gượng cười, thì ra biết bí mật nay không chỉ có mình hắn.

Lúc này, bộ đội bọc thép ném pháo sáng, lập tức khiến Sở Vân Thăng toàn thân mặc chiến giáp đỏ thẫm, bại lộ trong ánh nhìn soi mói của toàn bộ đám người trên nóc nhà, không thể không nói tạo hình của hắn quá quái dị.

Sở Vân Thăng cũng đột nhiên phát hiện đám người kia không ổn, một đám đàn ông khoảng mười mấy người cầm dủ các loại vũ khí, đứng xung quanh một đám cả trai lẫn gái, thỉnh thoảng dùng chân đạp người lung tung.

Côn đồ? Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Sở Vân Thăng, lần trước ở trong quán ăn mình đã gặp loại người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.