Sở Vân Thăng ngồi dưới đất, nhìn cái não heo lập công, hắn nghĩ không biết mình có nên đến vườn bách thú đi dạo, lấy thêm mấy cái não trở về, tuy thịt heo hắn tồn trữ rất nhiều, nhưng mà não heo tổng cộng cũng chỉ có ba cái, lúc ấy mình cũng không nghĩ nó lại có tác dụng lớn như vậy.
Kiểm tra thoáng cái thương thế của mình, tay phải đã bị kéo có chút tê dại, động thoáng cái đau nhức vô cùng. Bụng bị bọ khống chế, thương tổn lớn nhất, đến ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn vạn phần, nhưng mà cũng may trên người không sao, nguyên khí không tiêu hao là mấy, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục lại. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Còn lại hai lượng nguyên khí, giải quyết nốt ba con sắp chết.
Thu thi thể của ba con xong, thanh lý hết chiến trường, Sở Vân Thăng không dám vội vã tiến vào bệnh viện, kéo cái tay phải bị tê, hắn tìm một cái góc vắng vẻ.
Trong khoảng thời gian này hắn tổng cộng tiết kiệm được hai Nhiếp Nguyên Phù, trước đó, hắn đã bọn đầu trọc, nên chỉ còn lại có hai lượng nguyên khí, lúc ấy vì lập tức hành động nên bổ sung sáu lượng nguyên khí, tiêu hao ba cái Hỏa Diễm Vân, giờ đây trong tay chỉ còn lại có hé ra Bán Nguyên Phù, tổng cộng chín hỏa diễm vân, ước chừng có thể liên tục bổ sung mười tám cá nguyên khí lượng.
Giờ đây, chỉ có thể lại tiêu hao ba cái Hỏa Diễm Vân, nạp đầy nguyên khí trong cơ thể.
Nhìn sang nhiếp nguyên phù đang bay trên không và vỡ nát ra, Sở Vân Thăng móc ra một điếu thuốc, suy nghĩ hành động lần này giết chết ba con xích bọ cánh cứng, tiêu hao hết sáu lượng nguyên khí, nguyên khí thu vào cùng bỏ ra cũng tương đương, chiến lợi phẩm lại nhiều hơn ba bộ giáp xác, hẳn là vẫn có lời .
Sở Vân Thăng không dám nghỉ ngơi quá lâu, đêm dài lắm mộng, hút xong một điếu thuốc hắn lập tức một lần nữa hành động!
Cửa khu khám bệnh và một khu nằm viện nho nhỏ bên ngoài là gạch đỏ, trong sân có một vài thi thể, có thầy thuốc cũng có người bệnh, nhưng não đều đã không con, đó là do xích bọ cánh cứng làm.
Cửa tự động của phòng khám bệnh đã nghiền nát, miếng thủy tinh rơi đầy trên mặt đất, đi trên mặt lào xào.
Trân đài hướng dẫn trải dày đặc một tầng máu tươi, trong đại sảnh khắp nơi đều là sổ ghi bệnh cùng báo chí, trên mặt đầu đề rất bắt mắt:2012 thái dương biến mất!
Hoặc là càng thêm hoảng sợ của: Quái vật, công kích loài người! Quân đội tham gia!
Cửa sổ đăng ký khám bệnh treo nửa thanh ruột, chảy xuống theo máu đã đóng băng, cửa sổ thu phí tiền mặt vứt lung tung, bị gió nhẹ đánh trúng xoáy xoáy, bên trong văn kiện cùng với máy vi tính bị phá nát, tựa hồ ám chỉ ở đây đã từng bị phá hoại.
Lối thoát hiểm đằng sau có một cái tủ chèn chặt ở đó, trên mặt lại có một cái lỗ lớn, rỉ sắt của miếng sắt có một con ngươi mắc trên đó, dữ tợn nhìn sang đại sảnh tối om đằng sau.
Chính giữa bảng giới thiệu tên những bác sĩ nổi tiếng, mảnh thủy tinh bị đập vỡ mang theo những vệt máu kéo dài.
Quẹo phải, là nơi lấy thuốc, bên trên có dán “Lấy thuốc” hai chữ bằng thủy tinh lung lay sắp đổ, chung quanh rơi lả tả ghế ngồi chờ của người bệnh, trên đầu quạt trần cũng bị đập bể, vỡ thành vài mảnh.
Sở Vân Thăng không biết chuyện gì xảy ra ở đây, nhưng mà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi hắn cơ hồ chỉ nghe thấy bước chân của mình.
Mỗi đi một bước, lại vang lên trên con đường vắng vẻ, phảng phất như là đi vào địa ngục, một mùi máu tươi từng đợt đập vào mặt.
Sở Vân Thăng cảm thấy có chút bất an, cảm thấy có chút quỷ dị, nhưng mà không biết đó là gì.
Nhưng mà lúc này, cũng không cần biết nhiều như, hắn tranh thủ thời gian đi lấy dược phẩm, rời khỏi đây mới là thượng sách.
Cửa sổ lấy thuốc, thủy tinh bị nghiền nát nếu không cẩn thận, có thể bị đâm nát bét khi chui qua, bên trong tủ thuốc dựa vào một bên, dược phẩm lăn xuống mặt đất, che kín cả gian phòng.
Sở Vân Thăng khống chế Vật Nạp Phù chiếu một vòng, dược phẩm tất cả đều thu vào, lúc này cũng không có thời gian loại bỏ tạp vật.
Thuốc lấy được không phải rất nhiều, đa phần thuốc đều ở kho thuốc, theo bản đồ, muốn đi tới kho thuốc phải thông qua con đường tối om kia.
Có đi hay là không?
Sở Vân Thăng thấy rất bất an với con đường đó, tim hắn đập nhanh, bệnh viện vốn âm trầm u tích, hơn nữa bây giờ lại thêm loài bò sát tàn sát bừa bãi, càng làm cho người ta lo lắng!
Hắn tiện tay quơ lấy máy kiểm tra tiền giả ở quầy thu ngân, hướng vào con đường đó ném, sau đó vội dùng cung nỏ nhắm vào.
Keng...... Keng...... Máy kiểm tra tiền trượt trong con đường đi rất xa.
Cái gì cũng không xảy ra, không có bọ lao tới, càng thêm không có quỷ quái xuất hiện.
Sở Vân Thăng trong nội tâm cũng yên tâm một phần, thầm nghĩ, chính mình đúng là quá căng thẳng rồi, nếu như là bọ, thì hẳn là đã lao ra!
Mở kính nhìn ban đêm, thông đạo tối um lập tức biến thành một mảnh lục sắc, có vẻ càng thêm đáng sợ.
Sở Vân Thăng nắm chặt cung nỏ, đi sát vách tường, cực kỳ cẩn thận thăm dò.
Mặc dù hắn đã đi vô cùng nhẹ, đế giày chạm đất thanh âm vẫn rất rõ ràng, vang động cả thông đạo.
Sở Vân Thăng lo lắng trong lòng, bàn tay ra đầy mồ hôi, nhưng vì dược phẩm, hắn phải đánh cuộc một keo, không phải vì mấy đứa trẻ này, tương lai hắn nhất định cũng cần dùng đến .
Hắn thậm chí không dám nhìn vào cửa phòng hai bên thông đạo, chỉ muốn nhanh chóng đi qua thông đạo, sau đó quẹo phải, lên một tầng là đến kho thuốc !
Lại đi qua một cửa phòng bên trái, một cái bóng trắng bên trong thoáng một cái bay lượn.
Sở Vân Thăng lập tức chăm chú dựa vào vách tường bên trái, trong nội tâm vô cùng kinh hoàng, hắn đang do dự không biết có nên liếc nhìn hay không, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng than nhẹ, nhẹ nhàng và lạnh như băng và đứt quãng.
“Là ai!” Sở Vân Thăng trầm giọng lên tiếng, tiếng nói lạnh như băng khiến hắn sởn tóc gáy.
Không có người trả lời hắn, tiếng than vẫn rõ ràng từ trong phòng truyền đến.
Sở Vân Thăng gạt nỗi sợ hãi, ông mày cũng không tin , có quỷ ! Chính mình đến ngay cả xích bọ cánh cứng cũng đã giết hơn mười con, còn sợ những vật này?
Lúc này hắn muốn đạp cửa mà vào, nhưng không ngờ cửa phòng “lạch cạch” một tiếng, tự mở ra!
Hắn lập tức nhắm mũi tên về phía đó, xuất hiện ở trước mắt hắn chính là một nữ nhân, đầu tóc rối bù không che được vẻ đẹp của nàng, thân thể cân đối, có đường cong, phát ra ánh sáng trắng mờ, ánh mắt của nàng trống rỗng nhìn Sở Vân Thăng bên ngoài,khẽ mấp máy môi, bài hát với âm điệu rợn người vang lên.
“Ngươi là ai?” Sở Vân Thăng cũng không bị dọa cho sợ ngược lại rất tinth táo, thời đại này khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Nữ nhân này vô cùng quái dị, không hợp lẽ thường, lạnh như vậy lại chỉ mặc có một bộ y phục mỏng, làn da lại tái nhợt giống như u linh!
Đối phương không trả lời, lại quỷ dị cười, từng bước một hướng hắn đi tới.
Sở Vân Thăng cảm giác được Lục Giáp Phù trong nháy mắt động đậy, không biết là phòng ngự cái gì, trong lòng hắn rùng mình, giật mình nói:“Đứng lại! Bằng không ta bắn!”
Đối phương vẫn từng bước một đi tới , nhẹ nhàng và thê mỹ, tựa hồ căn bản không nghe được lời hắn nói, lại như bị vật gì đó thao túng vậy.
Giờ đây Sở Vân Thăng cũng sẽ không để cho người khác uy hiếp nữa, càng không thể để một nữ nhân mê hoặc, cò súng trong tay không chút do dự!
Gần như thế, uy lực cực đại của hàn băng mũi tên trực tiếp bắn thủng lồng ngực của đối phương, kéo nàng dính lên tường!
“A!!......” Nữ nhân chỉ kịp kêu một tiếng thê lương.
Khi nàng bị đóng băng, Sở Vân Thăng tựa hồ thấy nữ nhân đó mỉm cười với hắn, chỗ bất đồng chính là, trong ánh mắt trống rỗng lóe lên một tia sáng, tựa hồ như mang theo cảm giác giải thoát.
“Cô...... Ngô......!!!” Lại là một tiếng trầm thấp quái dị từ khu nằm viện phía sau truyền đến, tựa hồ có phần phẫn nộ, như là bị đoạt đi cái gì.
Cái quỷ gì đó!
Sở Vân Thăng trong nội tâm kinh hãi, nhưng mà không kịp khiến hắn lo lắng quá nhiều, mình đã đến nơi này, nhanh chóng đi lên lấy thuốc, sau đó lập tức rời đi Tuyệt đối không đi tới gần khu nằm viện.
Hắn không dám lưỡng lự, lập tức chạy thật nhanh, quẹo đi lên lầu, theo bản đồ, hắn nhanh chóng tìm được kho thuốc, cửa lớn bị khóa, đối với Sở Vân Thăng mà nói, cơ bản là thùng rỗng kêu to.
Kho thuốc bên trong rất sạch sẽ, không có dấu hiệu hỗn loạn, Sở vân Thăng thu dược phẩm, đến ngay cả thiết bị giữ lạnh hắn cũng không bỏ qua.
Sau khi lấy được thuốc, vừa trở lại thông đạo, hắn đã cảm thấy chính mình bị vật gì đó nhìn thẳng vào.
Bên phải đi lên lầu dược liệu, bên trái lại rẽ đến khu nằm viện. Cảm giác bị nhìn thẳng từ bên trái truyền đến, Sở Vân Thăng nắm chặt cung nỏ, trong nhận thức của hắn, trên cái thế giới này kinh khủng nhất là bọ thôi.
Nhưng mà khi hắn trông thấy, một cái gì đó giống như ống nước, dài nhỏ mềm mại, đầu bộ còn có một con mắt như cục thịt quỷ dị như loài vật có xúc tua, theo thông đạo nhanh chóng “Bơi” tới. Hắn đột nhiên cảm giác được có lẽ trên cái thế giới này sâu bọ không ngừng xuất hiện.