“Mọi người đứng lên đi!” Sở Vân Thăng trở lại chỗ ngồi, hỏi:“Cô biết bệnh viện để thuốc ở đâu sao?” Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Cô giáo nghe vậy, kích động nói:“Anh đồng ý rồi?”
Sở Vân Thăng cười cười:“Đúng vậy, cô hãy nói cho tôi biết làm như thế nào để tìm được kho thuốc, tôi không biết gì về nơi đó!”
Nghe câu trả lời của hắn bọn nhỏ lập tức mỉm cười, cao hứng vỗ tay kêu lên:“A!”
“Chú, cháu biết chú nhất định sẽ đồng ý, chú là người tốt!” Mấy chục nữ sinh, đánh bạo tiến đến trước mặt Sở Vân Thăng cao hứng nói,“Hiểu Tuyết được cứu rồi!”
“Cái gì mà chú?” Sở Vân Thăng không kịp phản ứng, nghe xong lại cảm thấy rất tự nhiên, hắn xem ra vẫn chưa quá già.
Cũng không thể trách những học sinh này, sở Vân Thăng suốt ngày đeo dụng cụ nhìn ban đêm, ai cũng muốn nhìn mặt thật của hắn, bị gọi là thúc thúc cũng là chuyện bình thường.
Sở Vân Thăng cũng không còn tâm trí đi sửa lại cách xưng hô, thúc giục cô giáo nói:“Ngươi rốt cuộc có biết hay không, hơn nữa ta cũng không biết nhiều về thuốc, cũng không biết các ngươi cần thuốc gì.”
Bị hắn thúc giục mấy lần, cô giáo hơi áy náy nói:“Thật ngại quá, vừa rồi quá kích động , về kho thuốc ngươi yên tâm, cha tôi trước kia là thầy thuốc ở đó, về sau bị côn trùng...... Thôi, ngươi dẫn tôi đi đến đó là được rồi, tôi biết ở đâu.”
“Không được, cô không thể vào, tôi đến lúc đó bảo vệ mình cũng khó khăn, căn bản không thể bảo vệ cô!” Sở Vân Thăng không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nói đùa sao, cuộc chiến ác liệt như vậy, lại còn thêm một người thì đúng là chịu chết.
Sở Vân Thăng nói:“Cô vẽ vị trí kho thuốc của kho thuốc lên giấy, tôi tự đi vào.”
Cô giáo cũng biết mình là gánh nặng, nên cũng không kéo dài thời gian cầm mảnh giấy từ tây của Sở Vân Thăng, nhanh chóng dựa theo trí nhớ vẽ ra vị trí của kho thuốc và tên của thuốc.
Tổng cộng có hai nơi, một cái là cửa sổ bình thường lấy thuốc, có một số thuốc thường dùng, một nơi khác là kho thuốc của bệnh viện, có cửa bảo vệ, mở ra khá là mất sức, nhưng mà Sở Vân Thăng tin tưởng khi hắn tràn đầy nguyên khí thì không thành vấn đề. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Sở Vân Thăng rời khỏi khách sạn, dựa theo bản đồ của cô giáo hắn tìm đường ẩn núp.
Hắn chọn một tòa nhà đối diện với bệnh viện, cách đó không xa, dùng dụng cụ nhìn ban đêm, cẩn thận quan sát, hắn giờ đây không phải đặc biệt tin tưởng vào dụng cụ nhìn ban đêm, dụng cụ này chỉ có thể đáng tin khi nhận ra con đường nào mà thôi, còn về côn trùng thì không thể tin cậy nó.
Ba con, từ dụng cụ nhìn ban đêm có thể thấy được ba con, hắn bình tĩnh cảm nhận nguyên khí rung chuyển, cũng không có cảm giác kỳ lạ như lần trước ở Hoa Liên thị, cho nên hắn chắc chắn đó là ba con!
Nhưng mà khi đi vào lại có vấn đề, cái này bệnh viện này tổng cộng lại có hai cái cửa chính, phân ra thành hai con đường, ba con xích bọ cánh cứng cũng đi trên tuyến đường không cố định, nhưng bất kể hắn tiến vào từ góc nào nhất định đều sẽ bị một con phát hiện, mặt khác hai con có thể bay tới.
Sở Vân Thăng vỗ đầu, nghĩ không biết làm thế nào tiến vào mà không bị chúng phát hiện.
Càng nghĩ càng cảm giác chủ ý này tuyệt diệu, có một chiếc xe đỗ ở đối diện cửa lớn của sân bệnh viện, một chiếc xe chín người, quay lưng về phía bên kia của bệnh viện, cửa sổ chỗ tay lái phụ bị phá vỡ có thể ẩn nấp ở đó.
Nói làm là làm.
Không cần phí khí lực gì, Sở Vân Thăng thuận lợi lẻn vào trong xe, chiếc xe cũ kĩ này, cửa sổ xe có thể dùng tay gỡ xuống, thò cung nỏ ra, khoảng cách này vừa vặn, nếu như ở vị trí vừa rồi thì có lẽ lực bắn của hắn không đủ mạnh.
Hít sâu một hơi, lần này là hắn chủ động trêu chọc ba con xích bọ cánh cứng!
Con gần hắn nhất, xuất hiện ở trong tầm ngắm của hắn, đột nhiên ngừng lại một chút, cảnh giác hướng hắn bên này nhìn thoáng qua, Sở Vân Thăng không chút do dự lập tức bóp cò, hắn đã phát hiện rồi.
Một mũi tên bắn ra.
Hai con kia nghe tin lập tức hành động, Sở Vân Thăng tinh tường tài bắn cung của mình, căn bản không cách nào có thể bắn trúng được vật thể này, biện pháp duy nhất là dùng súng, đạn nhiều, chắc chắn cũng phải trúng một phát.
Khẩu súng ngắn 92, tổng cộng 15 viên đạn, rót vào ước chừng khoảng hai lượng nguyên khí, Sở Vân Thăng một phát bắn hết ra, lúc này, bọ đã nhào tới trần xe, cắn xé mui che!
Hắn giờ đây lại tái hiện lại sự may mắn của hắn, tất cả mười lăm viên đạn, đánh trúng của nhiều nhất cũng chỉ có một, hai, con bị bắn trúng cũng chỉ là thương nhẹ, vẫn có đủ lực công kích!
Chất nhầy ăn mòn từ trên mui xe nhanh chóng xuyên thấu xuống, bị Lục Giáp Nguyên Phù bắn ra, Sở Vân Thăng đột nhiên cảm giác chính mình tựa hồ đã tính sai trình tự , kế hoạch của hắn là bắn hết hàn băng mũi tên, sau đó mới lập tức nổ súng, tình huống bây giờ rõ ràng đã thay đổi, có một thùng xe, chính mình lại quên lợi dụng nó, tối thiểu cũng phải đợi cho bọ nhào tới xe rồi mới công kích! Như thế, tỉ lệ đánh trúng sẽ cao hơn.
Xem ra kinh nghiệm thực chiến vẫn chưa đủ không đủ, đánh lén nhiều hơn nữa cũng không thể có được kinh nghiệm thế này.
Giờ đây hối hận cũng đã muộn, sự công kích của những cái chân dài của côn trùng và nước bọt của chúng đã làm cho chiếc xe thủng lỗ chỗ, trần xe bị ăn mòn thành một cái lỗ lớn, bọ kêu gào muốn nhào vào .
Ping...... Ping......
Xuyên qua cái lỗ lớn, bắn ngay vào bụng của xích bọ cánh cứng, một ượng nguyên khí lập tức bị tiêu hao, may mà xích bọ cánh cứng toàn thân bị lửa đốt, nên vội vàng rút lui. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Mặt khác một con khác đánh vào thùng xe, kẹp lấy thân thể của Sở Vân Thăng, ném hắn lên thùng xe.
Có Lục Giáp Nguyên Phù phòng ngự, nên côn trùng nhất thời không thể thoải mái bẻ gãy hắn, nhưng mà gần kề như vậy, cũng làm cho Sở Vân Thăng cảm giác nội tạng bị chà đạp, đau nhức vô cùng, khóe miệng lập tức chảy ra ít máu.
Tay phải tuy cầm súng ngắn, nhưng bị bọ kẹp lấy, khi đang ra sức lôi kéo thì Sở Vân Thăng cảm thấy cả cánh tay bị bọ kéo đứt .
Sở Vân Thăng không thể không dùng tay trái rút trường kiếm ra, hướng về phía xích bọ cánh cứng điên cuồng chém, vận may đúng là khó có lần thứ hai, xích bọ cánh cứng hoàn toàn không cho hắn đâm vào khoang miệng, lãng phí một lượng nguyên khí.
Đến bây giờ, hắn đã tiêu hao mất năm lượng nguyên khí, đóng băng một con, hỏa thiêu một con, con cuối cùng đang cùng hắn vật lộn, hắn nhất thời không làm gì được nó, nó cũng không làm gì được hắn, hai bên giằng co.
Sở Vân Thăng lòng nóng như lửa đốt, không thể tiếp tục như vậy được , một khi con bị đóng băng phá băng ra, hoặc là con bị lửa đốt khôi phục lại năng lượng, thêm hai con đó công kích thì Lục Giáp Phù căn bản chống đở không nối!
Mình còn vũ khí gì? Sở Vân Thăng thoáng tỉnh táo suy nghĩ, dùng nguyên khí tiến vào vật nạp phù, cẩn thận tìm tòi!
Chỉ có chất ăn mòn, vô dụng, hắn đã làm thí nghiệm rồi;
Chân của xích bọ cánh cứng cũng vô dụng.
Não heo? Vô dụng......
Đại tràng lợn! Đúng là loạn cả lên.
......
Chờ chút!
Não heo. Không biết giờ đây nện lên đầu xích bọ cánh cứng thì sẽ có phản ứng gì, đây chính là vật mà nó yêu thích, dù chỉ là để nó có chút phân tâm, buông lỏng chính mình, để hắn có thể thoát được.
Đúng rồi, còn có Ly Hỏa Phù, do sách cổ kích thích, uy lực nhất định rất lớn, thời gian lâu quá rồi nên hắn quên.
Nghĩ đến còn có Trương Vương Bài Ly Hỏa Phù, Sở Vân Thăng lập tức không lo lắng nữa.
Vội lấy não heo ra, nện vào đầu xích bọ cánh cứng, tụ tập nguyên khí, chờ hắn phân thần rồi thoát ra.
Tuy não heo không mới lạ gì nhưng đây cũng là não heo thật, nên xích bọ cánh cứng phản ứng theo bản năng, chần chờ một chút, tựa hồ là đang do ăn trước não heo hay là ăn não của Sở Vân Thăng trước.
Nó do dự như vậy là được rồi, Sở Vân Thăng lập tức đem trường kiếm tràn ngập nguyên khí,cạy khe hở giữa móng mà bọ đang giữ hắn, hét lớn một tiếng, tay phải nhịn đau đớn, nhanh đến thu hồi, nhắm đầu của xích bọ cánh cứng bắn nốt viên đạn cuối cùng.