Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo

Chương 49: Chương 49: Ai Là Nương Tử Của Ai?




Người dịch: Ly Tâm Thính Phong hiên.

Ngọn đèn dầu tỏa rộng, sáng như ban ngày.

Phượng Cửu Ca và Vân Ngạo Thiên vừa tiến vào bên trong hiên đã nhìn thấy một vị phu nhân tóc vấn hình mây đứng ở trước cửa phòng ăn, thân hình cứ như dương liễu trước gió. Đôi lông mày dài nhỏ đen, hai lúm đồng tiền tươi như hoa, không được coi là sắc đẹp tuyệt trần, nhưng nếu nhìn thì cũng là thuộc loại “gái cưng nhà giàu”.

Bà đứng không được tự nhiên lắm, bên cạnh là một người đàn ông trung niên đang cẩn thận che chở cho vị phu nhân kia, ánh mắt lại thoáng lướt sang nơi khác, bày ra gương mặt thối, giống như không hy vọng hai người họ qua đây.

Người đàn ông đó không phải là Phượng Vân thì là ai? Mà vị phu nhân bên cạnh ông, tất nhiên là mẹ ruột Phượng Cửu Ca, Hạ Doanh Doanh rồi.

Phượng Cửu Ca thấy vậy khẽ cười một tiếng, ghé sát Vân Ngạo Thiên, nhỏ giọng nói với hắn: “Mẫu thân của ta có chứng bệnh về thần kinh, lát nữa có nói cái gì chàng chỉ cần phụ họa theo là được, đừng để tâm.”

Vân Ngạo Thiên có chút không hiểu ý của Phượng Cửu Ca, liền thấy nàng bước mấy bước qua đó, dìu Hạ Doanh Doanh lên vội dẫn bước vào trong phòng: “Mẫu thân à thân thể người yếu ớt, đứng bên ngoài coi chừng cảm lạnh.”

“Hừ, không phải là do lá gan của đứa nào đó lớn, thì cũng không có ra đâu.” Phượng Vân trừng mắt nhìn Phượng Cửu Ca một cái, làm khó để trút giận.

Tâm trạng Phượng Cửu Ca đang tốt, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm chấp với Phượng Vân.

Nói về ngọn nguồn ân oán giữa hai người bọn họ thì chính là bởi vì Hạ Doanh Doanh mà ra.

Thân thể của Hạ Doanh Doanh nếu mà nói thì chính là do Lâm muội muội (1) đầu thai chuyển thế, phải gọi là thân thể ốm yếu. Lúc xưa mang thai Phượng Cửu Ca, Phượng Vân không đồng ý cho bà sinh đứa trẻ, kết quả là bà dùng cái chết để ép buộc, quyết tâm bảo vệ máu thịt của mình.

(1) Lâm muội muội: nhân vật Lâm Đại Ngọc- một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, ốm yếu từ khi sinh ra, thân thể mỏng manh

Phượng Vân không còn cách nào, chỉ có thể chú ý che chở cho thân thể Hạ Doanh Doanh, kết quả lúc bà sinh thì xảy ra chuyện, rơi vào hôn mê, sinh mạng hấp hối. Về sau dùng đan dược cực phẩm để duy trì tính mạng, nhưng lại xuất hiện bệnh về thần kinh, bất kể là phương pháp nào cũng không trị hết được.

Dược vật trân quý Phượng Cửu Ca vơ vét mấy năm nay nhiều vô số, nhưng cũng không có cái nào hiệu nghiệm. Chỉ có thể nhìn mẫu thân ruột mình, thỉnh thoảng tư duy không giống người thường mà thôi.

Chẳng hạn như bây giờ, Hạ Doanh Doanh đột nhiên giãy khỏi cánh tay Phượng Cửu Ca đang dìu bà, ngược lại lại chạy đến trước mặt Vân Ngạo Thiên, nắm lấy tay hắn: “Con dâu à, con phải cẩn thận chút. Thật không dễ dàng gì mới có tiểu bảo bảo, nhất thiết đừng để xảy ra sự cố gì.”

Nói xong còn quay lại trừng mắt oán trách Phượng Cửu Ca: “Con làm trượng phu mà cũng không chăm sóc tốt được cho nương tử, trong bụng nàng đang mang cốt nhục của con đấy, đây chính là lúc cần phải quan tâm.”

Phượng Cửu Ca nhìn khuôn mặt như đang kết một tầng băng sương của Vân Ngạo Thiên, nhịn cười liên tục vâng dạ đáp lời: “Mẫu thân dạy phải, con sẽ chăm sóc thật tốt cho nương tử.”

Nói xong còn ngẩng đầu, nhướng nhướng mày với Vân Ngạo Thiên: “Nương tử, sau này ta tuyệt đối sẽ đối đãi tốt với nàng.”

“Như thế là tốt, là tốt. Chúng ta đi vào ăn cơm thôi.” Hạ Doanh Doanh dịu dàng cười, Phượng Vân tranh thủ thời gian nháy mắt ra dấu với Phượng Cửu Ca, dìu Hạ Doanh Doanh tiến vào bên trong phòng ăn trước.

Vừa thấy Hạ Doanh Doanh tiến vào phòng, Phượng Cửu Ca lập tức không nhịn được nữa bắt đầu cười như điên, cười chảy cả nước mắt: “Haha, nương tử, sau này nàng phải sinh cho ta một thằng nhóc mập mạp nhé!”

Đỉnh đầu Vân Ngạo Thiên như có mây đen bao phủ, hơi thở tàn bạo tăng vọt. Đôi mày đậm sắc như kiếm nhíu chặt, đôi mắt đen tóe lửa, mạnh mẽ kinh người.

Phượng Cửu Ca vừa thấy khí thế dọa người của hắn, lập tức thu ngay ý cười, cố chịu đựng bày ra vẻ nghiêm túc: “Ta sinh cho chàng, ta sinh cho chàng không phải là được sao?”

Vân Ngạo Thiên ngẩn người, ánh mắt hơi trầm, cảm xúc trong mắt thoáng thay đổi, nhẹ nhàng nhả ra một chữ: “Được.”

Khí tức điên cuồng hồi nãy bỗng dưng biến mất, không thấy tăm hơi.

Phượng Cửu Ca khẽ cười, đưa tay nắm lấy tay Vân Ngạo Thiên: “Nếu đã là phu quân ta rồi, thì người thân của ta cũng chính là người thân của chàng. Bọn họ sẽ đối với chàng tốt như đối với ta, chàng cũng phải như vậy.”

Sắc mặt Vân Ngạo Thiên khẽ động, gật gật đầu: “Điều này là đương nhiên.”

Phượng Vân ở bên trong nhìn hai người đứng trước cửa hú hí tâm tình một lúc thì hơi không kiên nhẫn nổi: “Ta nói hai người các con, trời cũng sắp sáng luôn rồi, các con còn chưa ăn cơm tối đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.