Người dịch: Ly Tâm “Một tên cũng không tha?”
Phượng Cửu Ca vừa nghe thấy lập tức vui vẻ: “Vậy thì tốt quá. Vào cái ngày mà ta chui ra trong bụng mẹ, lão cha nhà ta, không những nhìn thấy cả người ta, lại còn ôm ta nữa, chàng đi mà diệt khẩu đi.”
Khuôn mặt Vân Ngạo Thiên trong nháy mắt trở nên lạnh: “…”
Thật là, đó có tính là nam nhân đâu, đùa chút xíu cũng không biết nữa.
Phượng Cửu Ca khẽ cười một tiếng, mặc xong đồ liền vận động thân thể một chút, công hiệu của Kim Phong Ngọc Lộ kia quả nhiên đặc biệt, nàng cứ như được thay đổi da thịt, cả người thoải mái, thể xác và tinh thần sảng khoái.
Vẫn là đồ tốt.
“Đi thôi.” Vân Ngạo Thiên nhìn Phượng Cửu Ca không còn gì đáng ngại nữa, bình thản mở miệng nói.
“Đi đâu?”
“Không phải nàng nói muốn dẫn ta đi gặp một người sao?”
Phượng Cửu Ca vỗ đầu một cái: “Cái trí nhớ này của ta, suýt chút nữa là quên luôn mục đích rồi. Đi đi đi, bên Thính Phong hiên vừa làm xong nguyên một bàn đồ ăn, chỉ chờ hai người chúng ta thôi đó.”
Thính Phong hiên là chỗ ở của Phượng Vân và Hạ Doanh Doanh, cũng vốn là chỗ Phượng Cửu Ca ở với cha mẹ. Chẳng qua là mối ân oán giữa Phượng Vân với nàng cứ quấn chặt không thể tách ra, ầm ĩ ai ai cũng biết, lão gia tử dứt khoát kiếm cho nàng một viện tử tương đối yên tĩnh bên ngoài để ở, nếu muốn chạy về, còn phải chạy qua hơn nửa khu nhà.
Đình đài lầu các, tướng khắc mái vẽ, nơi nơi cẩm thạch ngọc ngà.
Cầu nhỏ nước chảy, kỳ hoa dị thảo, hồ sen bát ngát.
Lá sen trải dài trên mặt nước, nụ hoa mềm mại màu hống phấn chớm nở, đóa hoa nở rộ động lòng người, màu xanh xen phấn hồng ngập tràn nơi nơi, cực kỳ đẹp mắt.
Mà đứng ở mái đình nằm chính giữa hồ sen, có một bóng dáng trơ trọi đang nâng chén mời trăng sáng, nhìn qua có vài phần cô quạnh.
“Đại ca của ta, Phượng Lễ.” Nét cười trên khuôn mặt Phượng Cửu Ca thoáng chốc đã biến mất không còn lại chút gì, ở trán giống như đang có một hòn đá đè lên, hơi nghiêm túc lại thận trọng.
Vân Ngạo Thiên nhìn thân hình người kia có chút quen thuộc, bỗng mở lời: “Nếu như ta không nhớ lầm, thì nàng từng vì tên nam nhân kia mà đưa ta lên giường của một nữ nhân.”
Trong lòng Phượng Cửu Ca bỗng rơi mạnh một tiếng “bộp”, vội vàng tung người, kéo lấy Vân Ngạo Thiên dễ dàng lướt qua nóc nhà: “Phu quân à, cơm nước bên đó sợ là đã nguội lạnh hết rồi, chúng ta vẫn nên qua đó nhanh đi. ”
Tên nam nhân này, đúng là thù dai quá mà.
Nói về chuyện lúc ấy nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không dùng đến hạ sách đó.
Phận con cháu Phượng gia có đến mười hai người, nhưng Phượng Ca lại thân với vị đại ca Phượng Lễ này nhất.
Lúc trước khi nàng còn nhỏ, còn chưa vào trong núi bầu bạn với lão hòa thượng. Vị đại tỷ không biết chừng mực kia nhà nàng đã thả một con Rắn Độc Mắt Xanh cấp ba lên giường của nàng, suýt chút nữa là cho nàng đi chầu ông bà. Nếu không phải Phượng Lễ chạy vào để con rắn độc ấy cắn một miếng, thì đứa bé mới hơn một tuổi không chút đấu khí như nàng đã sớm chôn thân trong bụng rắn rồi.
Cho nên, nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào bụng dạ khó lường tiếp cận người mà nàng quan tâm. Đại ca của nàng, tuyệt đối chỉ có thể cưới nữ tử tốt nhất.
Lòng dạ nàng rất hẹp hòi, thứ gì tốt có được, toàn bộ đều chỉ mang cho người mà mình quan tâm thôi. Với lại quyết không để bọn họ chịu một chút tủi thân nào.
Vì vậy Vân Ngạo Thiên, chàng nên vui mừng đi, người chàng theo là một cô gái tốt. Phượng Cửu Ca ta, đã đặt chàng vào trong lòng.
“Nàng cười gì vậy?” Vân Ngạo Thiên đang bị Phượng Cửu Ca kéo vượt nóc băng tường trên không, lại chợt thấy dáng vẻ tươi cười của Phượng Cửu Ca thì có chút khó hiểu.
“À, ta cười cái gì, lát chàng sẽ biết.” Phượng Cửu Ca nói qua loa, vội che giấu sự thích thú vừa rồi của mình.
Nhảy phát nữa, hai người vững vàng đáp xuống mặt đất. Ngước mắt nhìn, cánh cổng sân màu đỏ thẫm mở rộng, đã đến cửa Thính Phong hiên rồi.