Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo

Chương 47: Chương 47: Có Vẻ Như Bị Ăn Đậu Hũ* Mất Rồi




*ĂN ĐẬU HŨ: SÀM SỠ, LỢI DỤNG ĐỘNG CHẠM…

Tiểu Thủy ở trong tay Vân Ngạo Thiên ra sức giãy giụa, cơ thể liên tục biến đổi tùy ý, nhưng trước sau gì thì cũng không thoát khỏi sự ràng buộc của bàn tay Vân Ngạo Thiên.

Nó vốn hình thành từ nước, đôi mắt nhỏ màu đen giàn giụa nước mắt xoay chuyển, nhìn Phượng Cửu Ca, bộ dạng đó thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Phượng Cửu Ca thấy thế bỗng nhiên có một loại dự cảm chẳng lành: “Phu quân, chàng có phải chỉ vì lấy ra Kim Phong Ngọc Lộ, mà định bóp nát Tiểu Thủy không vậy.”

Vừa nghe thấy lời này, Tiểu Thủy càng thêm ngọ nguậy không ngừng.

Buông Tiểu Thủy ra, Tiểu Thủy sẽ không bao giờ ăn bậy nữa đâu, hu hu hu hu, ta muốn về nhà~~

Vân Ngạo Thiên hoàn toàn coi nhẹ sự đáng thương trông ngóng của Tiểu Thủy, thẳng tay đem cái thân hình tròn xoe màu thủy lam của nó đặt lên trên lưng Phượng Cửu Ca: “Cái thứ trời sinh trời dưỡng này, là sinh linh thuần tịnh nhất. Có thể ăn vào, thì cũng có thể thải ra.”

Thải… thải ra…

Cả khuôn mặt Phượng Cửu Ca đều tối sầm lại.

Tình hình lúc này Tiểu Thủy đang ở trên lưng nàng muốn chạy đi đâu cũng không được. Vừa nghe thấy yêu cầu của Vân Ngạo Thiên, lập tức duỗi dài hai tua xúc giác, vội vàng che lại chỗ phần đuôi của nó, để cho người khác không nhớ đến.

Thế nhưng mày sắc Vân Ngạo Thiên khẽ giương, áp lực vô hình dường như ầm ầm kéo đến nặng như núi đè, Tiểu Thủy nào có thể ngăn cản được, thoáng đã mất đi sự nhẫn nhịn, vẫn là xuất ra chút dịch thể.

A, mất mặt mất mặt quá!

Tiểu Thủy xấu hổ không chịu nổi, “hiu” rút nhỏ lại thành một khối, trốn vào trong tóc Phượng Cửu Ca.

Kim Phong Ngọc Lộ đã ăn trước đó được Tiểu Thủy thải ra cùng với bọt nước thoạt nhìn không có gì khác biệt, chỉ là công hiệu không còn thuần tịnh được như trước. Không như ý muốn lắm, nhưng cũng xem là trong họa có phúc.

Kim Phong Ngọc Lộ này là do Vân Ngạo Thiên dồn toàn bộ công lực vốn có ngưng tụ lại thành một viên. Chỉ là sau khi bị Tiểu Thủy ăn vào, lại bị cái thân thể cực thuần tịnh đó hấp thu, cho nên dịch thể thải ra kia cũng có chứa công hiệu của Kim Phong Ngọc Lộ.

Con người có sống có chết, có xương có thịt, huống chi những vết thương lại nằm ngay trên lưng của Phượng Cửu Ca.

Vân Ngạo Thiên dùng hai tay xoa lên trên lưng Phượng Cửu Ca, những vết thương kia cứ như ảo thuật dần dần khép lại, từ từ nhạt đi và từng bước biến mất.

Tiếp đó từ sau ra trước, xoa qua những nơi có thương tích trên toàn thân nàng một lần.

Phượng Cửu Ca có một loại cảm giác rất kỳ lạ.

Rõ ràng là thấy bàn tay to lớn kia đang tung hoành trên người mình, nghi hoặc bản thân đang bị ăn đậu hủ. Nam nhân trước mặt vẫn cứ mang một vẻ mặt bình tĩnh, không chút gợn sóng, cứ như có không chuyện gì, vậy ra là nàng bụng dạ đen tối ư.

Nàng chợt nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc, khỏng khỏi dè dặt ứm hỏi: “Phu quân, chàng không phải là… bất lực chứ?”

Bàn tay Vân Ngạo Thiên bỗng nặng đi một chút, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: “Nàng muốn kiểm chứng thử sao?”

Phượng Cửu Ca cuống quít lắc đầu.

Nàng không nhìn thấy được vẻ mặt của Vân Ngạo Thiên, nên không biết được đôi con ngươi đen của hắn lại u ám hơn ngày thường thêm vài phần. Có trời mới biết hắn đang dùng cái nghị lực gì để kiềm chế.

Rốt cục cũng xử lý vết thương xong, Vân Ngạo Thiên đem quần áo ném cho Phượng Cửu Ca, che lên thân thể của nàng.

“Trừ ta ra, không cho nàng ở trước mặt bất kỳ tên nam nhân nào trần trụi như thế.” Hắn nhàn nhạt mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mà trầm thấp, mang theo loại cảm giác bức bách không thể nói ra, toàn thân tản ra thứ khí phách vương giả tự nhiên sẵn có, giống như đang bố cáo với thiên hạ quyền sở hữu Phượng Cửu Ca nàng là của hắn vậy.

Phượng Cửu Ca chậm rãi ở trước mặt hắn mặc y phục vào, khẽ ngẩng mặt, hỏi ngược lại: “Nếu ta ở trước mặt nam nhân khác không một mảnh vải thì sao?”

Một tia giận dữ mơ hồ hiện lên giữa đôi hàng lông mày: “Một tên cũng không tha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.